Hợp Đồng Cấm Can [...] – Chương 5

Đến mức hơi thở phập phồng, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở mạnh.

“… Gan em cũng không nhỏ nhỉ.”

Giọng ta hơi khàn.

“Đúng thế, không nè Tôi tiếp tục truy hỏi.

“Là tôi đánh giá thấp em rồi.”

Anh ta hơi nghiêng đầu.

“Đúng rồi đó, rốt cuộc có không?” Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

Phong Dạ đã hoàn toàn xoay mặt sang hướng khác, để lộ một đường nét cực kỳ đẹp trai.

Anh ta nhắm mắt lại:

“Đổi cách xưng hô.”

Nhận ra ta đã mềm lòng, tôi hớn hở:

“Chồng ơi~”

“Ừm.”

Là đồng ý rồi!!!

Ngay lập tức, tôi cúi đầu, hôn mạnh lên má ta một cái—

Sau đó, vung tay, tát xuống!

12

Trước khi đi , tôi cân nhắc đưa tiền nhà cho Phong Dạ, ta từ chối.

Tôi bảo muốn tìm chỗ khác để ở, ta lại còn nhiều biệt thự khác có thể cho tôi ở.

Anh ta để tôi tận hưởng thân thể, đáp ứng mọi cầu, chỉ cần tôi gọi một tiếng “chồng” là .

Không chỉ thế, còn thường xuyên mang quà tặng, quan tâm tôi từ mọi mặt lại chẳng gì.

Đây mà là người đã từng lạnh lùng đặt ra hàng tá quy tắc để tránh tôi bám lấy ta sao?

Cuối tuần, Phong Dạ lại tự dâng thân đến.

Tôi túm lấy cà vạt của ta, kéo vào phòng việc.

Khi ta bế tôi lên bàn, tôi lại đẩy ta ra.

Ánh mắt Phong Dạ lộ vẻ nghi hoặc.

Tôi kéo cà vạt của ta, chậm rãi hỏi:

“Phong Dạ, đang theo đuổi tôi đấy à?”

Người đàn ông im lặng vài giây, thẳng vào mắt tôi.

“Không rõ ràng sao?”

Tôi nhấc chân đá bay đôi dép, nhẹ nhàng đá vào đùi ta, khoanh tay, hơi nhếch cằm lên.

“Được thôi.”

“Nhưng phải chấp nhận quy tắc của tôi.”

“Chúng ta thử xem thế nào đã.”

Tối hôm đó, tôi mượn máy tính của Phong Dạ, liệt kê ra tất cả các điều khoản mà tôi từng mơ tưởng trong đầu.

Sau đó, ký kết một bản hợp đồng bất bình đẳng với ta.

Ừm, là bất bình đẳng đối với ta.

[Điều 1: Luôn có mặt khi gọi, khi dâng hiến phải nghiêm túc và nhiệt .]

Khoản này, ta thực hiện rất tốt.

Mỗi lần tôi vừa nhắn tin, người liền xuất hiện ngay lập tức.

Nhưng điều đáng ghét là ta luôn xuất hiện với dáng vẻ quá mức quyến rũ trước mắt tôi.

Càng đáng ghét hơn là tôi không thể cưỡng lại , thậm chí chưa suy nghĩ kỹ, tay đã vòng lên cổ ta rồi.

Ai ăn ai thì không rõ, vì tôi là người đặt ra luật chơi, nên tất nhiên tôi có thể tùy ý dừng lại bất cứ lúc nào.

“Xem ra màn thể hiện của tôi khiến em rất hài lòng.”

Phong Dạ chống tay xuống bên cạnh tôi, hơi thở vẫn chưa ổn định lại.

Tôi quay đi chỗ khác:

“Đâu có, còn kém xa lắm. Không biết lấy đâu ra cái nhận định sai lầm đó…”

“Nhưng mắt em thì—”

Tôi bịt miệng ta lại, thái độ kiêu ngạo hoàn toàn trái ngược với hình tượng ngoan ngoãn trước đây.

“Lời nào nên , lời nào không nên , nên hiểu chứ?”

Người đàn ông gật đầu.

Trước khi tôi rút tay về, lòng bàn tay bị ta hôn nhẹ một cái.

Khoảnh khắc đó, cả người tôi tê rần.

Không quen với dáng vẻ dịu dàng này của Phong Dạ, tôi vô thức tát ta một cái.

… Nhẹ lắm, thật sự không phải cố ý!

Nhưng Phong Dạ chỉ lẳng lặng tôi một cái, sau đó bế bổng tôi lên, đi thẳng vào phòng tắm.

Tôi chằm chằm ta suốt dọc đường, cố tìm xem có chút tức giận nào không.

Nhưng không có.

13

Trời ơi, Phong Dạ này căn bản là không có giới hạn!

Trong hợp đồng tôi đặt ra, có hai điều khoản quan trọng:

[Điều 10: Quyền thêm, bớt, sửa đổi hợp đồng thuộc về Hứa Chiêu Doanh.]

[Điều 11: Quyền giải thích cuối cùng cũng thuộc về Hứa Chiêu Doanh.]

Đây hoàn toàn là điều khoản bá đạo!

Nhưng không chỉ đồng ý ngay lập tức, ta còn toàn tâm toàn ý chấp hành, dù sau này tôi thêm bớt đủ kiểu cũng chưa từng phản đối.

Sau gần hai tháng, Phong Dạ chấp hành nghiêm túc đến mức khiến tôi nghi ngờ rằng ta đang tận hưởng nó.

Bắt gặp tôi chằm chằm, ta cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Rất tự nhiên, giúp tôi duỗi thẳng đôi chân đang khoanh lại, đặt lên đùi mình.

Sau đó, bắt đầu xoa bóp bắp chân cho tôi.

Nếu không phải vì biểu cảm vẫn điềm tĩnh như thường, tôi đã nghi ngờ bên trong vỏ bọc của ta đã bị ai đó thay thế.

“Nhìn gì ?”

Phong Dạ hỏi mà không ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm trước đây thoáng chút dịu dàng.

Tôi khoanh tay trước ngực:

“Từ nay về sau, tôi đâu, không hỏi.”

Khoé môi ta khẽ nhếch lên:

“Được.”

Thấy chưa?

Dạo gần đây, Phong Dạ chính là kiểu thái độ này.

Khiến tôi thực sự nghi ngờ rằng dù tôi có dẫm lên đầu ta mà nhảy múa, ta cũng sẽ lo lắng rằng tóc mình có xước chân tôi không.

Thế này thì tôi quá hư rồi.

Nên cũng đến lúc dừng lại.

Nhưng mà…

Trước khi dừng lại, một cú cuối cùng .

Tôi đột ngột rút chân về, quả nhiên Phong Dạ ngước lên tôi.

“Cuộc kiểm tra kết thúc.”

Tôi ôm gối, bình tĩnh tuyên bố.

“Ừm, kết quả thế nào?”

Tôi nhẹ:

“Thật ra thì cũng khá hài lòng…”

Phong Dạ hơi nheo mắt lại:

“Nhưng sao?”

“Nhưng mà…”

“Trước khi có kết quả chính thức, tôi đã để mắt đến một người khác rồi, nên… xin lỗi nhé.”

Lời vừa dứt, cổ tay tôi bị túm chặt, kéo mạnh ra phía sau.

Phong Dạ cúi sát xuống, lông mày nhíu chặt:

“Em đang tôi đấy à?”

“Không rõ ràng à?”

Vừa dứt lời, môi tôi lập tức bị chặn lại.

Tưởng rằng nụ hôn này sẽ kéo dài, ai ngờ chưa đến một phút đã dừng lại, khiến tôi cảm thấy chưa đủ.

Đầu ngón tay Phong Dạ lướt nhẹ qua môi tôi.

“Trước đây là tôi có vấn đề. Là tôi bắt nạt em.”

“Hứa Chiêu Doanh, xin lỗi.”

Một lời xin lỗi rất nghiêm túc.

Phong Dạ vốn là một người lạnh lùng, xa cách, lúc này, vành tai ta lại đỏ ửng.

Trong hợp đồng ban đầu, tôi đúng là người chịu thiệt.

Nhưng khi đổi vai trò, tôi đã khiến ta nếm trải gấp ngàn lần.

, kiểu trả đũa trẻ con này bỗng nhiên cảm thấy chẳng còn thú vị nữa.

Huống hồ…

Thứ khiến tôi thấy vui vẻ hơn, chính là con người ta.

Tôi khẽ nghiêng đầu, có chút không tự nhiên, chỉ “ừm” một tiếng.

Phong Dạ kéo tôi lại gần, ôm chặt vào lòng, đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ.

“Vậy, tôi có vinh hạnh trở thành trai em không?”

Tôi đẩy ta ra ngay lập tức:

“Anh nằm mơ đi!”

Tôi trừng mắt, ánh mắt không tránh khỏi lướt qua lồng ngực căng đầy dưới lớp sơ mi của ta.

Bao giờ hấp ?

Càng ngày càng lớn rồi!

“Thật sự không à?”

Phong Dạ truy hỏi.

Cũng không biết thế nào, trong khoảnh khắc chớp mắt ấy, cúc áo trên cùng của ta đã bung ra.

Chết tiệt.

“Bạn trai cũng phải có thời gian kiểm tra.”

Phong Dạ ghé sát hơn.

Cả lồng ngực to lớn kia cũng ghé sát hơn.

“Em có thể lập ra quy tắc kiểm tra trai.

Sau khi nhau, có thể tiếp tục lập quy tắc đương… thế nào?”

Wow.

Người này không ngờ lại giỏi cả miệng lẫn dáng người thế này.

Tôi không trụ nữa, đặt mạnh tay lên ngực ta:

“Được, rồi, mai viết.”

“Vậy tối nay không—”

Tôi cắt ngang:

“Anh nghĩ sao? Bếem vào phòng đi.”

“Còn nữa, em muốn đặt ra quy tắc đầu tiên ngay bây giờ: Không nghi ngờ em, phải tuyệt đối nghe lệnh em.”

Người chấp hành quy tắc mỉm .

“Tuân lệnh.”

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...