Hợp Đồng Cấm Can [...] – Chương 4

Nếu tôi là một người ngoan ngoãn biết điều, chắc chắn sẽ ôm ta nũng, rồi tiếp tục duy trì mối quan hệ này như ban đầu.

Nhưng từ lúc cảm thấy mình bị ta giỡn, tôi đã trở thành một người ngoan đầy thủ đoạn rồi.

Nhìn ta chịu xuống nước, tôi còn tới, nở nụ vô tư:

“Không sao đâu chồng à, chia tay cái này, tìm cái khác là hết buồn ngay mà.”

9

Chưa kịp tìm trai mới, thì mấy người trước đây theo đuổi tôi đột nhiên đều biến mất.

Thậm chí, ngay cả hai đồng nghiệp trước đây còn hừng hực khí thế theo đuổi tôi, bây giờ gặp tôi cũng né xa.

Chỉ trong thời gian ngắn, xung quanh tôi như bị hút sạch không khí, không tìm đối tượng phù hợp nào cả.

Trong những người đàn ông bình thường và đủ tiêu chuẩn quanh tôi, chỉ còn lại mỗi Phong Dạ.

ta, một tuần ba bốn ngày đều xuất hiện ở nhà tôi.

Mặc sơ mi, quần tây chỉn chu, ngồi ở bàn việc của tôi nghịch laptop.

Dụ hoặc sống .

Anh ta biết rất rõ, tôi thích nhất dáng vẻ mặc kín mít của ta, không hở chút da thịt nào, lại khiến người ta ngứa ngáy không yên.

Nhịn hơn một tuần, tôi vẫn chưa tìm trai mới, lại chịu thua trước Phong Dạ.

Tối hôm đó, tôi bước đến, nắm chặt cà vạt ta, ngẩng cao cằm:

“Phong Dạ, tất cả là do giở trò đúng không? Anh có ý gì?”

Bàn tay sau eo ấn xuống, một chút lực kéo sát khoảng cách giữa chúng tôi.

“Ý tôi, chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao?”

Ánh mắt Phong Dạ sắc bén, bàn tay không biết từ lúc nào đã trượt từ eo lên sau đầu tôi, nhẹ nhàng ấn xuống.

Môi chạm môi, không còn một kẽ hở.

Khi nhận ra ta hôn đến mức chìm đắm, tôi áp tay lên má ta, mạnh mẽ đẩy ra.

Đôi môi ta vẫn còn ướt át, hàng mi dày khẽ run rẩy, lộ ra đôi mắt đầy nghi hoặc.

Tôi khoanh tay trước ngực:

“Anh không thích giường có trai, thì hủy hợp đồng đi, tìm một người khác hợp ý hơn.

Còn những gì tôi , tất cả đều nằm trong quy tắc, không có quyền can thiệp.”

Khi tôi còn định tiếp tục lý luận, Phong Dạ chậm rãi lên tiếng:

“Những gì tôi , không liên quan đến quy tắc.”

Tôi thẳng vào mắt ta:

“Vậy thì liên quan đến cái gì?

Chẳng lẽ liên quan đến… tôi?”

Ánh mắt ta quá rõ ràng, khiến giọng tôi nhỏ dần.

“Ừm.”

Chỉ một âm đơn giản vang lên, khiến tôi hoàn toàn câm nín.

Vì tôi?

Bên trong đầu như có một dây thần kinh hưng phấn bật ra.

Hình như tôi hiểu ý ta rồi…

Nhưng tôi là ai?

Tôi vẫn giữ hình tượng người ngoan ngoãn cơ mà!

Phong Dạ mà không rõ ràng, tôi sẽ giả vờ không hiểu!

Thế nên, tôi nghiêng đầu, nở nụ trong trẻo:

“Vậy nếu chồng không hài lòng với em, thì hủy hợp đồng thôi~”

Khoé môi Phong Dạ chùng xuống, ánh mắt tối sầm.

“Em… thật sự muốn chia tay với tôi như ?”

Thực ra tôi không muốn.

Ngoài việc luyến tiếc thân thể ta, có lẽ còn có một chút cảm khác.

Nhưng nếu chia tay, tôi sẽ không bị thế này nữa.

Tận hưởng ta là một chuyện, tôi muốn khi tôi cần, ta phải lập tức có mặt, chứ không phải ta muốn, thì tôi phải ngoan ngoãn xuất hiện.

Ngồi trên đùi Phong Dạ, đối diện với gương mặt nghiêm túc của ta, tôi cũng nghiêm túc gật đầu.

“Đúng .”

10

Phong Dạ hành nhanh đến đáng sợ, ngay tối hôm đó, giữa tôi và ta đã không còn bất cứ ràng buộc nào trên giấy tờ nữa.

Đúng như điều khoản cuối cùng đã quy định:

[Điều 11: Hợp đồng kết thúc, không còn liên hệ.]

Tôi vẫn đi như bình thường, vẫn cưỡi chiếc xe điện nhỏ, vẫn tiếp tục duy trì hình tượng người ngoan hiền.

Cuối tuần, cuối cùng cũng có một khoảng thời gian không còn đàn ông quấy rầy.

Tôi thức suốt đêm, uống không ít rượu, định bụng sẽ ngủ thẳng đến chiều.

Có lẽ do say, ngay cả giấc mơ cũng kỳ lạ đến mức không tưởng.

Tôi mơ thấy một con quái vật đạp sập cả khu chung cư.

Khi con quái vật nhấc chân định giẫm lên tôi, tôi giật mình tỉnh dậy—

Rồi thấy một gương mặt đẹp trai mà không nên xuất hiện ở đây.

Phong Dạ.

Ủa?

Sao tự dưng ta xuất hiện trong nhà tôi?

Khoan đã… đây không phải nhà tôi!

“Em có chỗ nào không khỏe không?”

Phong Dạ cúi xuống, tay ta nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi.

Trong đôi mắt lúc nào cũng lạnh lùng ấy, lại có chút lo lắng và quan tâm.

Tôi ngơ ngác lắc đầu.

“Vậy là bị dọa sợ rồi?”

Giọng ta thấp hơn bình thường, âm điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

Thật ra, tôi không bị giấc mơ sợ, mà bị khung cảnh trước mắt cho hoảng hốt.

Tôi thành thật gật đầu.

Khi Phong Dạ quay đi lấy gì đó, tôi lướt điện thoại và thấy tin tức địa phương.

… Thì ra không phải mơ, tòa nhà thật sự sập!

Chính là tòa nhà bên cạnh khu tôi ở.

Tôi nhớ năm ngoái có hộ gia đình tự ý cơi nới thêm một tầng…

Phong Dạ quay lại, liếc mắt thấy màn hình điện thoại của tôi.

“Đồ đạc của em tôi đã dọn qua đây rồi. Khu đó không còn an toàn nữa, từ giờ em ở đây.”

Tôi lập tức ngẩng đầu, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Phong tiên sinh, còn điều khoản cuối cùng của hợp đồng…”

Phong Dạ cúi xuống bế tôi lên, giọng trầm thấp vang bên tai:

“Hợp đồng đã kết thúc rồi, điều khoản đó không còn hiệu lực nữa.”

Ngụy biện!

Tôi lập tức vặn vẹo như một con cá, cố gắng vùng vẫy.

“Đừng nhúc nhích, bụng em réo lên rồi mà còn sức để quậy nữa sao?”

Cảm giác đói bất ngờ trỗi dậy, kéo sự ý của tôi đi mất.

Thôi rồi, ăn quan trọng hơn.

Vậy nên tôi quyết định ăn no rồi mới đôi co với ta.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Phong Dạ đã tiếp:

“Lên lầu, vừa xem phim vừa tận hưởng dịch vụ massage riêng.”

Sự ý của tôi một lần nữa bị kéo đi.

Ba ngày tiếp theo, dù Phong Dạ không có ở đây, tôi vẫn hoàn toàn chìm đắm trong sự hưởng thụ.

Ăn ngon, uống ngon, chơi vui, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức tôi chẳng còn muốn quay lại công ty nữa.

… Khoan, hình như có gì đó không ổn?

Ở trong nhà Phong Dạ, thoải mái tận hưởng mọi thứ, thậm chí còn thân mật hơn cả khi còn hợp đồng?!

11

Ông sếp hói của tôi biết tin tòa nhà bị sập, liền rộng lượng cho tôi nghỉ dài hạn có lương.

Tôi rất nghi ngờ đây là nhờ vào bàn tay của Phong Dạ.

Dù sao thì, hiện tại tôi đang tạm trú tại căn biệt thự sang trọng này.

Ngày Phong Dạ quay lại, tôi đang đào tung cả phòng lên để tìm đồ.

“Tìm gì?”

Giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên sau lưng.

Tôi ngồi xổm dưới sàn, ngước lên ta, không thèm che giấu:

“Tìm đồ chơi của tôi.

Anh là người chuyển đồ của tôi đến, nó ở đâu?”

Phong Dạ mặc một bộ vest hoàn hảo, từng nếp gấp đều chỉnh tề, cấm dục đến mức tận cùng.

Ấn tượng ban đầu của tôi về ta cũng chính là như thế.

Nhưng bây giờ, ta cụp mắt, đột nhiên cúi xuống ôm lấy tôi.

“Anh không ngại mượn cơ thể mình cho em dùng đâu.”

Wow.

Tôi— một người ngoan ngoãn chính hiệu— thực sự kinh ngạc.

Người đàn ông này, khi giữa chúng tôi không còn mối quan hệ ràng buộc nào, mà lại tự nguyện dâng hiến?

Nhưng cách ta câu đó, tôi không hài lòng chút nào.

Tôi ta bằng đôi mắt trong sáng, ngoan ngoãn như trước:

“Thế này không ổn lắm đâu… Dù sao đồ chơi cũng nghe lời tôi, còn người thì không thể kiểm soát …”

“Nếu em muốn, có thể.”

Ánh mắt Phong Dạ dán chặt lên tôi, đồng thời dùng một tay nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất.

Cái này… sao mà ổn chứ?!

Tôi là một người vừa si mê thân thể ta, vừa rất biết cách leo thang đòi hỏi mà…

________________________________________

Bước một: Phòng tắm.

Bước hai: Chiến trường.

“Phong tiên sinh, chỗ này có thể cắn không?”

Tôi chống tay lên xương quai xanh của ta.

Đôi mắt Phong Dạ sâu thẳm như làn nước lạnh khẽ dao :

“Chẳng lẽ trước đây em chưa cắn bao giờ?”

Tôi thực hiện ngay.

“Phong tiên sinh, có thể…?”

“Có thể.”

“Phong…”

“Ừm.”

Đến khi mọi chuyện dần kết thúc, tôi đưa tay chạm vào gương mặt góc cạnh của ta, đưa ra một cầu vô cùng quá đáng:

“Phong tiên sinh, em có thể tát một cái không?”

Nói ra thì xấu hổ, lần trước trong xe, cái tát đó đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng tôi.

Thậm chí có lần tôi còn mơ thấy ta cau mày đầy dữ dằn, vẫn cam tâm nguyện để tôi tát liên tiếp.

Chỉ là, tôi chưa từng nghĩ sẽ có lần thứ hai thật.

Nhưng hiện tại đúng là một thời cơ tốt.

Nếu ta từ chối, thì cùng lắm tôi bị ta đuổi ra ngoài.

Còn nếu ta chấp nhận… thì tôi lãi to rồi!

Để tăng tỉ lệ thành công, tôi còn chủ bò lên người ta, ra vẻ đáng thương hết sức.

Rõ ràng, Phong Dạ bị cầu bất ngờ này chấn .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...