16
Tài xế đưa chúng tôi đến một căn biệt thự hai tầng. Tôi đỡ Tống Nghiễn xuống xe, hỏi:
“Nhà có ai ở không?”
“Không.”
Giọng có chút ủ rũ.
Tôi lưỡng lự một lúc, bước đi loạng choạng của , cuối cùng vẫn quyết định đưa vào nhà và sắp xếp ổn thỏa, nếu không, chắc chắn sẽ tự mình bị thương.
Bên trong nhà tối om, tôi chỉ có thể nhờ ánh sáng yếu ớt của trăng để sơ qua bố cục bên trong, hai tầng lầu, nhiều cửa phòng.
Tôi đành hỏi:
“Phòng ngủ của ở đâu?”
“Không cần, tôi ngủ trên sofa là .”
Tôi kiên quyết ngăn lại:
“Đã đưa vào nhà rồi thì phải để đi ngủ đàng hoàng trong phòng.”
Tống Nghiễn cúi đầu, trán chạm nhẹ vào trán tôi, kéo tôi lại gần hơn. Trong ánh sáng mờ mờ, đôi mắt đen của như những tia sáng nhỏ xíu sáng lên. Anh hạ giọng:
“Dư Tư Tư, tuy tôi là cái máy rút tiền, tôi cũng là một người đàn ông, em thật sự yên tâm về tôi như sao?”
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác lo lắng khiến tôi quay mặt đi.
“Không yên tâm.”
“Thế thì tốt, ngồi đây trên sofa với tôi một lát.”
Tống Nghiễn ngồi phịch xuống sofa, kéo tay tôi một cái, tôi ngã thẳng vào lòng .
“Tư Tư, tâm trạng đang tệ, dỗ đi.”
Tôi đỏ bừng mặt, nằm trong lòng suy nghĩ một hồi lâu.
“… Đừng có buồn nữa.”
Tống Nghiễn không nhịn bật , ngực khẽ rung lên, khiến tôi cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Dỗ người mà dở thế này, đây là kiểu dịch vụ VIP mà em hứa à?”
Tự dưng tôi thấy hơi tức:
“Em đã để ôm rồi, còn muốn gì nữa chứ?”
“Được , không cần thêm gì nữa, thế này là đủ rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Tống Nghiễn lại đổ chuông không đúng lúc. Anh móc điện thoại ra , rồi nhét nó vào tay tôi:
“Em nghe đi.”
Tôi lướt qua, thấy đó là tên của một , bỗng có chút lúng túng. Không lẽ, lại muốn tôi giúp dằn mặt ai đó?
“Đừng nghĩ lung tung, đó là mẹ tôi, chỉ cần tôi đã ngủ là .”
Tôi bối rối cầm máy, tim đập thình thịch:
“Alo, chào ạ, Tống Nghiễn ngủ rồi, để mai ấy gọi lại cho nhé?”
“Cháu là của Tống Nghiễn à?”
Giọng bên kia vang lên, tôi sững người. Hóa ra là giọng của người phụ nữ đã gọi là “Nghiễn Nghiễn bảo bối” hôm trước.
Giọng ấy dịu dàng đến mức nghe cứ như đang nũng, khiến người ta cảm thấy mềm lòng ngay từ đầu.
Tôi liếc Tống Nghiễn, tựa cằm lên vai tôi, không gì. Tôi đành phải lấy hết can đảm, đáp lại:
“Dạ, đúng rồi ạ, .”
“Ôi trời, Tống Nghiễn có mà không với một tiếng nào. Con bao nhiêu tuổi rồi? Học cùng trường với Nghiễn Nghiễn à?”
Trong suốt 20 phút tiếp theo, tôi bị mẹ Tống Nghiễn hỏi han đủ kiểu, từ tuổi tác, trình độ học vấn cho đến hoàn cảnh gia đình.
Khi tôi trả lời rằng mình không có cha mẹ, bà im lặng trong vài giây, rồi nhẹ nhàng :
“Vậy à, chắc con đã chịu nhiều thiệt thòi lắm nhỉ.”
“Dạ, cũng bình thường thôi ạ.”
Tôi trả lời một cách thản nhiên. Cuối cùng, tôi lấy đại một cái cớ để kết thúc cuộc gọi.
“Mẹ hiền quá, sao không muốn nghe máy?”
Tống Nghiễn thay đổi nét mặt:
“Không biết.”
“Vậy… dạo này buồn là vì cãi nhau với mẹ hả?”
“Không hẳn.”
Tống Nghiễn khổ:
“Là vì sinh nhật mẹ và ngày giỗ của ba , lại trùng nhau.”
“Nhưng, điều này đâu phải mẹ có thể quyết định .”
“Ừ, đúng là lý do rất khiên cưỡng.”
Tống Nghiễn cúi đầu, giọng trầm xuống:
“Dư Tư Tư, em có biết không, trước đây cũng là đứa trẻ không cha không mẹ.”
“Sao có thể?”
Tôi quanh căn biệt thự, dù không bật đèn, tôi vẫn có thể thấy sự xa hoa của nó:
“Anh chẳng lẽ là con nuôi à?”
“Không phải. Hồi tiểu học, ba bị bệnh nặng, mẹ ly hôn với ba. Nhà không có tiền, nên đành từ bỏ việc điều trị. Ông ấy qua đời rất nhanh. Kể từ đó, trở thành đứa trẻ không cha không mẹ.”
“Sau đó, khi lên cấp ba, mẹ quay trở lại. Dượng rất giàu, không thể có con, nên bà tìm và bảo về sống cùng.”
“Mấy hôm trước là sinh nhật mẹ . Bà không biết rằng sinh nhật bà trùng với ngày giỗ của ba , và cũng không . Nhưng mỗi khi bà, lại nghĩ, nếu khi đó bà không rời đi, có lẽ ba đã sống thêm một thời gian nữa.”
“Dượng đối xử với như con ruột, mẹ thì cố gắng bù đắp mọi thứ. Anh hiểu rằng bà chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn, điều đó không sai.”
“Nhưng trong lòng vẫn có một vết thương. Mỗi lần muốn lại gần bà, vết thương đó lại đau nhói.”
“Tư Tư, em có bao giờ oán giận cha mẹ mình không?”
“Không.”
Tôi trả lời ngay lập tức:
“Đời ngắn ngủi, em không muốn sống trong oán hận. Có người phàn nàn vì không có giày, còn có người thậm chí không có chân. Em có đủ tay chân là đã vượt qua mọi khó khăn rồi.”
Tôi không giỏi an ủi người khác, thôi thì thử rót chút “nước canh” xem sao.
Tống Nghiễn tôi đăm chiêu:
“Dư Tư Tư, em không giống với những gì tưởng tượng.”
“Vậy nghĩ em thế nào?”
“Mỗi lần thấy em ở trường, em đều lạnh lùng, trông như có cả đống chuyện buồn.”
“Chuyện đó rõ ràng mà.”
Tôi đảo mắt:
“Ngày nào cũng phải đi thêm, ai mà nổi? Nhìn ai cũng thấy như đang thiếu mình hai mươi nghìn tệ .”
“Thế thì cứ ngoan ngoãn việc đi.”
Tống Nghiễn kéo tôi lại gần hơn:
“Đọc cho nghe truyện trước khi ngủ, dỗ ngủ.”
“Đây tính là tăng ca đó nhé.”
Tôi lẩm bẩm, rồi bắt đầu mở Baidu tìm truyện trước khi ngủ.
“Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có một ông sư già và một tiểu.”
Tôi đọc đi đọc lại, cảm giác mí mắt càng lúc càng nặng, màn đêm cũng càng lúc càng sâu. Trong giấc mơ, tôi nghe thấy giọng của Tống Nghiễn.
“Tư Tư, hay là chúng ta thử nhau nghiêm túc đi?”
Tôi mơ màng đáp: “Thêm tiền.”
“bốn mươi nghìn tệ.”
Tôi lắc đầu: ” bốn mươi nghìn tệ thì không đủ để trai đâu.”
“Hả?”
“Từng ấy tiền mà chỉ trai thì thiệt cho quá. Thôi thì nâng cấp luôn thành cha mẹ tái sinh của em, em sẽ trâu ngựa báo hiếu , sao nào?”
“… Coi như chưa gì.”
“Đừng thế mà, vẫn có thể thương lượng, ba mươi lăm ngàn cũng .”
Giọng của Tống Nghiễn biến mất khỏi giấc mơ. Chỉ còn mình tôi lẩm bẩm một mình.
“Anh còn đó không? Hello? Chốt giá ba mươi không?”
“Im lặng, ngủ đi.”
“Dạ.”
17
Ngày hôm sau, tôi lết dậy với cảm giác đau lưng, mỏi người, rồi bị Tống Nghiễn nhét vào xe đưa đi học buổi sáng.
Tôi vừa xoa lưng vừa phàn nàn.
“Anh ôm chặt thế, em cảm giác lưng mình sắp gãy rồi.”
Giọng Tống Nghiễn hơi ngượng ngùng:
“Anh sợ em bị ngã thôi mà, đâu có cố ý.”
“Không phải sợ em ngã, mà là sợ em chưa bị bóp nghẹt đến chết thì có.”
“Thôi thôi, rồi, cho em đền bù. Gửi số tài khoản đi, gia hạn thêm một năm.”
Tự nhiên tôi tràn đầy năng lượng, gửi ngay một dãy số cho , rồi mới kịp nhận ra.
“Chẳng phải sắp tốt nghiệp sau nửa năm nữa sao?”
“Em quan tâm gì? Anh cứ thích sinh viên thì sao?”
Tôi suy nghĩ một chút.
“Anh mà thế, chắc em phải cân nhắc chuyện bảo lưu để ở lại lâu hơn rồi.”
Tống Nghiễn tôi đầy bằng ánh mắt bất lực.
“Chắc chỉ có em là nghĩ ra những chuyện không tưởng này.”
18
Vừa kịp giờ đến giảng đường, trong lớp chỉ còn duy nhất một chỗ trống.
Tôi vừa ngồi xuống đã thấy hai tia mắt sắc bén từ hàng ghế trước lia tới. Trần Gia Gia và Xuân Xuân đang tôi với ánh mắt đầy thất vọng.
Hôm qua, tôi với họ là sẽ đi gặp Tống Nghiễn để chuyện, rồi sau đó không kịp trả lời tin nhắn của họ mà ngủ luôn. Giờ thì đêm không về ký túc, chắc họ đã hiểu lầm rồi.
Cuối cùng, sau hai tiếng học hành căng thẳng, khi tiếng chuông tan lớp vang lên, Xuân Xuân và Trần Gia Gia kéo tôi nhanh chóng về ký túc xá. Họ ngồi xuống với vẻ nghiêm túc:
“Tư Tư, chúng ta phải chuyện. Nếu Tống Nghiễn đã chuyển cảm sang người khác, em nên để ta đi. Chúng mình biết em rất cần tiền, không thể dùng cơ thể để giữ chân một người đàn ông đâu! Chúng mình rất lo cho em…”
“Khoan khoan!”
Tôi vội vàng cắt lời, sợ họ lại ra mấy lời kinh khủng:
“Hôm qua không có gì cả, Tống Nghiễn uống say nên mình đưa ấy về nhà thôi.”
Xuân Xuân tôi nghi ngờ:
“Thật sự không có gì hả?”
“Ừm… chỉ ôm nhau một chút.”
“Có phải tự nguyện không?”
“Ờ… nửa tự nguyện nửa không.”
Trần Gia Gia cau mày:
“Vậy cuối cùng là sao đây, chẳng lẽ là cậu ham thích cơ thể của ta?”
“Đừng bậy! Mình đâu có…”
Tôi cúi đầu, có chút ngượng ngùng. Mà cũng không thể là hoàn toàn không có tí ý định nào nhỉ. Thực ra thì cũng có hơi thèm một chút.
Bạn thấy sao?