Hộp Cơm Đã Hết [...] – Chương 9

Vừa vào, họ liền đánh và chửi An Kỳ không thương tiếc. 

 "Đồ vô dụng! Tao nuôi mày ăn học, đưa mày lên thành phố chỉ mong mày tranh thủ mà kiếm một người đàn ông tốt, kiếm tiền cho thằng em mày cưới vợ xây nhà! Mày thì hay rồi, bám người ta thì suốt ngày ăn ngon mặc đẹp, không mang một xu về. Giờ bị người ta bỏ, mày còn dám bám lấy không buông?"

 

An Kỳ dường như rất sợ người đàn ông trung niên này, khuôn mặt ngạo mạn ban nãy giờ trở nên sợ sệt. 

 "Bố, cho con thêm một cơ hội. Con nhất định sẽ khiến ta đưa tiền cho em trai con xây nhà!"

 

Người phụ nữ trung niên khạc nhổ vào mặt Phí Trạch một cái: 

 "Đồ keo kiệt! Xem bao giờ thì sản!" 

 "Bây giờ đừng phí thời gian nữa, em trai mày không đợi đâu. Cô nhà họ Lý nếu không có nhà thì hủy hôn, về thôi! Lão Lý trong làng đã đưa sính lễ rồi."

 

Thật khó tin khi xã hội ngày nay vẫn còn những bậc cha mẹ như

 Nhưng không một ai trong phòng can thiệp.

 

An Kỳ tuyệt vọng bị kéo đi. 

 Không ngạc nhiên khi ta phải bám lấy Phí Trạch như một con ma cà rồng, thậm chí không ngại kẻ thứ ba.

 

Sự chủ của Phí Trạch đã khiến ta nảy sinh hy vọng. 

 Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ là công cốc.

 

Bữa ăn hôm đó kết thúc trong sự không vui.

 

Phí Trạch với gương mặt tái nhợt và ánh mắt vô hồn. 

 Anh ta có lẽ đã nhớ lại tuổi thơ của mình, cũng từng là những cảnh tượng hỗn loạn như .

 

Lần này, chính Phí Trạch đã tự đẩy mình vào bóng tối. 

 Còn tôi, không còn tay thừa để kéo ta ra nữa.

 

11

 

Hai tháng sau, Phí Trạch xuất hiện dưới chung cư của tôi. 

 "Xin lỗi, Vãn Vãn. Anh biết mình không nên đến tìm em nữa..." 

 Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi sự chạm vào của ta. 

 "Có chuyện gì thì đi."

 

Anh ta tự giễu: 

 "Em có thể... cho một hộp cơm nữa không? Đã rất lâu rồi không ăn một bữa tử tế, không nuốt nổi..."

 

Phí Trạch trông gầy hơn nhiều so với lần trước tôi gặp ta. 

 Khuôn mặt cũng nhợt nhạt đến đáng sợ. 

 Đôi mắt ta lại nhuốm vẻ u uất không thể xóa nhòa, giống như lần đầu tiên chúng tôi chuyện.

 

Khi đó, ta cẩn thận, vừa mong chờ vừa dè dặt hỏi tôi nơi có thể mua cơm hộp của tôi. 

 "Xin lỗi, Phí Trạch. Tôi đã lâu không cơm hộp rồi. Yêu cầu này tôi không thể đáp ứng."

 

Tay ta giơ lên trong bóng tối, rồi lại rụt xuống. 

 Cuối cùng, buông thõng trong thất vọng.

 

Tôi lách qua ta, chuẩn bị lên lầu. 

 "Vãn Vãn." 

 Anh ta gọi tôi từ phía sau. 

 "Nếu ngày đó, không tham lạ đồ ăn bên ngoài, chúng ta liệu có như bây giờ không?" 

 "Anh thực sự rất muốn ăn cơm hộp em một lần nữa. Anh sai rồi, thật sự sai rồi."

 

Cơn gió lớn ban đêm thổi tan sự tỉnh ngộ muộn màng của ta. 

 Tôi không trả lời, cũng không quay đầu.

 

Sếp biết chuyện quá khứ giữa chúng tôi, không để tôi phụ trách dự án đó nữa. 

 Kể từ đó, tôi không còn gặp lại Phí Trạch.

 

Một thời gian dài sau, một người cũ thời đại học hẹn gặp tôi. 

 Anh ta đưa cho tôi một lá thư. 

 "Phí Trạch nhờ tôi đưa cho cậu. Anh ấy rất hối hận, không dám gặp cậu."

 

Tôi bình thản xé lá thư, ném vào thùng rác. 

 "Chúng ta có thể ôn chuyện cũ, những chuyện khác thì không cần ."

 

Bạn tôi sững sờ: 

 "Đường Vãn, trước đây không nhận ra, cậu quả thật là người cứng rắn."

 

Tôi không tranh cãi. 

 Chuyện giữa tôi và Phí Trạch, đúng sai thế nào thật khó cho người ngoài hiểu. 

 Trong mắt họ, ta chỉ là người từng mập mờ với một nữ nhân viên dưới quyền. 

 Chỉ mà thôi.

 

Vì thế, tôi bị coi là lạnh lùng. 

 Cũng không sao.

 

Anh ta khổ: 

 "Thực ra, Phí Trạch sống không tốt chút nào. Chứng biếng ăn của ấy tái phát, cao 1m80 mà cân nặng nhẹ đến mức đáng sợ. Anh ấy không thể tiếp tục việc hay sống bình thường, mỗi ngày đều hối hận. Anh ấy đã đóng cửa công ty, không biết đi đâu. Trước khi rời đi, ấy bảo tôi đưa bức thư này cho cậu. Không ngờ, cậu còn chẳng buồn xem. 

 Anh ta lấy từ trong túi ra một tấm thẻ: 

 "Đây là tiền bán công ty của ấy. Anh ấy chỉ giữ lại một phần nhỏ, nhờ tôi tìm lý do để đưa phần còn lại cho cậu. Ban đầu ấy không muốn tôi với cậu về hoàn cảnh của mình, tôi cảm thấy không công bằng cho ấy."

 

Tôi cầm lấy tấm thẻ, người trước mặt với ánh mắt kỳ lạ. 

 Quả nhiên, sự đồng cảm giữa đàn ông với nhau luôn tồn tại.

 

"Nếu ta không muốn kể cho tôi, sao còn ? Anh cố ý khiến tôi phiền lòng sao? Thật ra tôi chẳng có chút gợn sóng nào khi nghe những chuyện này. Còn nữa, tại sao ta phải viết thư cho tôi? Người thật sự muốn biến mất sẽ rời đi trong im lặng, không có quá nhiều lời tạm biệt. Hơn nữa, những gì cần , tôi đã rõ với ta khi ly hôn rồi. Sức khỏe là của ta, không ai có thể cứu ta cả."

 

Lần cứu rỗi đầu tiên đã lấy mất 10 năm của tôi, tôi không có sức lực để cứu ta lần thứ hai. 

 Huống hồ, chính ta không biết trân trọng.

 

Số tiền này, để bù đắp cho 10 năm của tôi, vẫn còn quá ít. 

 Tôi nhận lấy mà không chút áy náy.

 

Tôi cầm túi đứng lên, thẳng vào ta: 

 "Ngày mai tôi sẽ rời đây đến trụ sở chính, chúng ta chắc cũng không còn cơ hội liên lạc nữa."

 

Cuộc sống mới đầy bận rộn và phong phú. 

 Tôi bắt đầu biết trân trọng bản thân, tự những hộp cơm vừa ngon vừa đẹp. 

 Nhưng, tôi chưa từng cho ai khác. 

 Người tôi "nuôi dưỡng", chỉ có chính mình.

 

Hai năm sau, một số điện thoại lạ gọi cho tôi. 

 "Phí Trạch bị chứng biếng ăn nghiêm trọng, sau đó phát triển thành trầm cảm nặng. Anh ấy đã chọn kết thúc cuộc đời mình ở một làng chài nhỏ. Cô... có thể đến ấy lần cuối không?"

 

Nghe tin này, tôi sững lại một lát. 

 Ngay sau đó, tiếng thúc giục của đồng nghiệp vang lên. 

 "Xin lỗi, tôi không rảnh."

 

Một viên đá nhỏ tạo nên gợn sóng cũng chẳng đáng bận tâm. 

 Thức ăn quá hạn cần phải vứt bỏ, nó đến bãi rác hay bãi phế liệu cũng chẳng liên quan đến tôi. 

 Người quá hạn, cũng .

 

–Hết–

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...