Hộp Cơm Đã Hết [...] – Chương 7

Sau khi Phí Trạch rời đi, tôi lấy ra chiếc hộp cơm đã cất kỹ trước đó. 

 Tôi luôn giữ gìn nó cẩn thận, không biết từ khi nào, đáy hộp đã xuất hiện một vết nứt.

 

Những vết bẩn do bị vứt vào thùng rác cũng để lại dấu vết không thể xóa sạch. 

 Nhìn xem, mọi thứ trên đời đều để lại dấu vết.

 

8

 

Tôi nhờ luật sư gửi thỏa thuận ly hôn cho Phí Trạch. 

 Nhưng ta không có phản hồi. 

 Tôi cũng chẳng để tâm, cùng lắm thì kiện ra tòa.

 

Tôi bận rộn chuẩn bị cho việc xuất ngoại, không có thời gian để lo nghĩ quá nhiều. 

 Tôi hẳn là người may mắn, công ty sẵn lòng cho tôi thêm một cơ hội.

 

Hôm đó, khi tôi đang dọn dẹp hành lý để tháng sau xuất phát, chuông cửa vang lên. 

 Là An Kỳ.

 

trẻ tràn đầy sức sống, ngay cả khi kẻ thứ ba, cũng đường hoàng đến kỳ lạ. 

 “Chị Đường Vãn, em có thể vào nhà chuyện không?”

 

Tôi lịch sự nghiêng người. 

 Vừa vào phòng khách, ta đã khoa trương bịt mũi. 

 “Mùi dầu mỡ nồng thế, chị Đường Vãn, ở nhà mà chị cũng sống bê bối như sao?”

 

Tôi vừa nấu xong bữa tối, không đến mức như ta

 “Bảo sao dạo này Tổng Giám đốc Phí đều ở lại công ty. Căn nhà này mà là em, em cũng chẳng muốn về.”

 

Tôi không có thời gian chơi trò châm chọc mỉa mai, liền giục ta thẳng vào vấn đề. 

 Cô ta ngẩn ra một chút, sau đó bật lớn. 

 “Quả nhiên là người thẳng thắn. Em đến đây để với chị rằng, chị và Phí Trạch không hợp nhau.”

 

Tôi hứng thú ta. 

 “Ồ? Vậy ai hợp với ấy, sao?”

 

“Cô trẻ, đi đường tắt thì không sai, phải có đạo đức. Biết rõ đối phương đã có gia đình mà còn sinh ra những suy nghĩ không nên có, thì đó là hèn hạ, sẽ gặp báo ứng đấy.”

 

Khuôn mặt tinh xảo của ta nhăn nhó lại vì tức giận. 

 “Chị chỉ là một bà vợ già xấu xí thôi, bị bỏ rơi là chuyện sớm muộn. Chị có biết không, Phí Trạch với em rằng ấy đã chán ngấy chị từ lâu rồi. Chị suốt ngày chỉ biết nấu ăn, nấu ăn, phiền chết đi ! Bây giờ ngoài kia có bao nhiêu món ngon, ai thèm ăn cơm chị nấu nữa? Chị tưởng mình đã hy sinh rất nhiều sao? Hay là nghĩ mình cao thượng lắm? Xin lỗi, đàn ông ghét nhất là loại phụ nữ như đấy, thật là gánh nặng.”

 

Cô ta dùng ánh mắt đầy ẩn ý tôi từ đầu đến chân. 

 “Dẫu sao thì, bắp cải già sao sánh với những món bánh ngọt tinh tế ngoài kia chứ?”

 

Thật lòng mà , tôi có chút khâm phục sự táo bạo của ta. 

 “Nếu đã , tại sao không những lời này với Tổng Giám đốc Phí của ? Dạo này ấy ở lại công ty, chẳng phải là cơ hội tốt để hai người tận hưởng thế giới riêng hay sao? Vậy mà lại tức giận chạy đến tìm tôi gì?”

 

“Hay là Tổng Giám đốc Phí của đã chán ngấy những món bánh ngọt hào nhoáng, lại muốn ăn một chút cơm canh gia đình rồi? Cô em, tôi khuyên đừng tự quan trọng hóa mình, vì một người đàn ông mà đánh mất giá trị bản thân, thật không đáng.”

 

Phí Trạch từng giải thích với tôi rất nhiều. 

 Anh và An Kỳ thực sự từng mập mờ một thời gian, chỉ dừng ở mức độ đó. 

 Anh chưa từng có bất kỳ quan hệ thực sự nào với ta.

 

Những đêm về muộn, họ đã đến công viên giải trí, lang thang qua những con ngõ lớn nhỏ để khám đồ ăn, ăn thử các món nổi tiếng ở các nhà hàng hot. 

 Chỉ có điều, họ chưa bao giờ bước vào khách sạn.

 

Phí Trạch là người thông minh, biết cách giữ lại cho mình một đường lui. 

 Nhưng không biết rằng, việc cùng nhau trải nghiệm hơi thở cuộc sống đời thường lại là một thứ còn sâu sắc hơn cả dục vọng xác thịt.

 

Tôi ngạc nhiên trước sự vô liêm sỉ của

 Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy may mắn vì bản thân không để cảm mười năm mờ mắt.

 

Thật may, tôi có đủ can đảm để dừng lại đúng lúc.

 

An Kỳ cuối cùng rời đi trong cơn giận dữ. 

 Cô ta chịu lạnh nhạt từ Phí Trạch, lại bị tôi khiến mất mặt. 

 Tôi đoán, những ngày này của Phí Trạch chắc hẳn không dễ chịu gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...