Nói liền một mạch, tôi tự rót cho mình một cốc nước.
Phí Trạch trừng mắt tôi.
"Chỉ vì những chuyện này? Chỉ vì một hộp cơm mà em muốn ly hôn?"
Phí Trạch có một tật xấu, hễ chột dạ là giọng sẽ vô thức to hơn.
Anh rất khôn khéo, cố lờ đi vấn đề liên quan đến An Kỳ, chỉ tập trung vào cái hộp cơm.
"Đường Vãn, đã từng em thật sự là một người cố chấp."
"Anh thừa nhận, đã sai khi không để tâm đến ý nghĩa của chiếc hộp cơm đó đối với em. Nhưng ngay khi nhớ ra, lập tức đi bù đắp. Anh bây giờ là tổng giám đốc một công ty lớn, mà vì em, mặc đồ ngủ lục thùng rác tìm lại hộp cơm. Như thế vẫn chưa đủ để chứng minh coi trọng em sao?"
"Chúng ta rõ ràng có thể sống tốt bên nhau, tại sao em cứ phải bám lấy lỗi lầm này không buông?"
"Ngày trước, chúng ta đã thỏa thuận, nếu chia tay thì không tùy tiện ra. Nhưng em thì sao? Dễ dàng hai chữ ly hôn như !"
Anh càng càng to, càng càng vô lý.
"Anh khó nghe một chút, đó chỉ là một thứ đồ của người đã khuất để lại."
"Mẹ em rất tốt, cũng rất biết ơn và kính trọng bà. Nhưng bà đã qua đời rồi, em hiểu không?!"
"Sau này ở bên em chỉ có thể là . Em vì một thứ thuộc về người đã khuất mà muốn ly hôn ?"
Tôi đứng dậy, tát thẳng vào mặt một cái.
Lực mạnh đến mức lòng bàn tay tôi cũng tê rần.
"Phí Trạch, quá đáng rồi."
Căn nhà này là do mẹ tôi để lại.
Vì muốn tưởng nhớ bà, sau khi kết hôn, Phí Trạch đã đồng ý ở đây cùng tôi.
Tôi bình tĩnh sắp xếp lại quần áo của ta.
“Thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhờ luật sư soạn và gửi cho . Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy bất cứ thứ gì không phải của mình. Căn nhà này là của tôi, hãy dọn ra ngoài sống trước đi.”
Thấy tôi chưa từng kiên quyết như , Phí Trạch tức giận ném hết hành lý vừa sắp xếp xuống đất.
Tôi cũng không nổi giận, chỉ cúi xuống nhặt từng món một.
Anh ném, tôi nhặt.
Chúng tôi cứ bướng bỉnh lặp lại hành của mình.
Cuối cùng, gần như cầu xin, kéo lấy tôi.
“Vãn Vãn, đừng như thế… Anh sẽ sửa, sẽ sửa tất cả, không?”
Tôi rút tay áo khỏi tay , tác trên tay vẫn không dừng lại.
“Phí Trạch, vẫn chưa nhận ra vấn đề của mình.”
“Anh phụ thuộc vào món ăn tôi nấu, vì nó mang lại cho cảm giác yên bình. Nhưng ăn quá lâu, rồi chán ngấy, bắt đầu tham lam những món ăn ngoài kia. Dù ăn đến mức nhập viện cũng không sao, vì tại thời điểm đó, vẫn cảm thấy thỏa mãn.”
“Nhưng Phí Trạch à, con người sao có thể tham lam như ? Không chỉ thức ăn không đúng mới người ta bệnh, mà ăn quá nhiều cũng có thể khiến người ta ngã bệnh. Vì thế, tôi sẽ hoàn thành mong muốn của . Từ nay, có thể để dạ dày mình dành hết cho những món ăn tinh tế ngoài kia.”
Tôi giống như món ăn gia đình, còn An Kỳ là những món ăn ngoài kia – độc lạ và hào nhoáng.
Vì , Phí Trạch bị ta hấp dẫn.
Dù biết bản thân không chịu nổi những món đó, vẫn không kiềm mà thử một miếng.
Anh hiểu ý tứ trong lời của tôi, sắc mặt trở nên ảm đạm.
“Chuyện này… có thể giải thích …”
Tôi lắc đầu.
“Không cần giải thích gì cả. Ở bên nhau bao năm, hẳn đã biết tính tôi rồi.”
Phí Trạch đúng, tôi là người cố chấp.
Tôi sẽ không chờ một người ngoài kia ăn ngán ngẩm đại tiệc xa hoa, rồi quay về đáng thương với tôi rằng, ta chỉ muốn ăn một bát mì gà đơn giản.
Mẹ tôi đúng, biết dừng lại đúng lúc là điều rất quan trọng.
Cho dù người đó là Phí Trạch.
Thói quen của con người thật đáng sợ.
Người lớn thường không cho trẻ con ăn kẹo, vì chỉ cần ăn một lần, chúng sẽ nhớ mãi hương vị đó.
Dù có sâu răng, trẻ con cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của kẹo ngọt.
Nếu lần này tôi tha thứ, có lẽ Phí Trạch sẽ trân trọng một thời gian.
Nhưng trước cám dỗ, ai mà chống đỡ nổi đây?
Cuộc sống đầy bất an như thế, tôi – Đường Vãn – chưa từng mong muốn.
Tôi đưa hành lý lại cho , cầu rời đi.
Bạn thấy sao?