Hộp Cơm Đã Hết [...] – Chương 4

Tôi chưa kịp trả lời, đã vội vàng giải thích: 

 "Bạn đừng sợ, mình không phải người xấu. Chỉ là cơm ngon quá, lần đầu tiên khiến mình muốn ăn."

 

Khi đó, tôi không biết mắc chứng biếng ăn. 

 Nếu có ai đột nhiên với tôi những lời kỳ lạ như , dù có đẹp trai đến đâu tôi cũng thấy họ kỳ quặc.

 

Nhưng ánh mắt chân thành của khiến tôi không thể từ chối.

 

 

Tôi , tiến một bước về phía . Mùi nước giặt hương chanh trên áo thoảng qua mũi tôi. 

 Mùi hương thanh khiết khiến buổi tối mùa hè ấy trở nên dễ chịu hơn.

 

"Rất tiếc, ơi, đây là món đặc biệt của tôi – 'Đặc sản Đường Vãn' – tự tôi , ngoài tiệm không có bán đâu."

 

Anh ồ một tiếng, sau đó lịch sự cảm ơn rồi lặng lẽ rời đi. 

 Khi đó tôi không biết rằng, đã quá chán nản với những ngày phải uống thuốc mà không hiệu quả. 

 Anh thậm chí còn ghét phải truyền dịch dinh dưỡng định kỳ.

 

Thế nên, ngày hôm sau, khi tôi đặt trước mặt một hộp cơm, ánh mắt sáng bừng lên, ánh sáng ấy đã chiếu rọi tôi suốt nhiều năm về sau.

 

Dần dần, dưới sự đồng hành của tôi, khỏe lại. Chúng tôi cũng tự nhiên trở thành một đôi. 

 Ai cũng chúng tôi là một cặp trời sinh.

 

Không còn u uất, rạng rỡ nở nụ với mọi người, ôm lấy tôi như thể đang ôm một báu vật vô giá.

 

 Nghĩ đến những điều này, cuối cùng tôi vẫn nhượng bộ một bước. 

 Buổi sáng vừa từ chối cầu mang cơm trưa của Phí Trạch, đến trưa tôi lại không nhịn mà nghĩ, ấy vừa mới xuất viện, liệu có ăn uống không lành mạnh không. 

 Tôi thở dài, mấy món mà thích nhất, rồi mang đến công ty của

 Đến giờ ăn trưa, mọi người đã đi hết. 

 Cửa phòng việc của Phí Trạch khép hờ, tôi bước tới gần. 

 Vừa đến cửa, tiếng của An Kỳ vang lên. 

 "Vợ thật sự không chuẩn bị cơm trưa cho sao? Sao ấy lại keo kiệt thế chứ." 

 Giọng Phí Trạch hơi bất đắc dĩ: 

 "Em còn ? Lần trước em những chuyện không đâu là có ý gì? Sợ ấy không hiểu lầm sao?" 

 An Kỳ tỏ ra uất ức: 

 "Cái gì chứ... Em chỉ thật thôi mà, chỉ là một phần cơm thôi, đưa cho em thì cứ đưa, sợ ấy giận à?" 

 "Rõ ràng là em đấy chứ, đi đi lại lại cũng chỉ có mấy món ăn đó, ăn lâu rồi cũng chán." 

 "Gì chứ, thật sự sợ ấy đến sao? Trời ơi, là tổng giám đốc Phí đó!" 

 Phí Trạch không thêm gì nữa. 

 Tay tôi siết chặt hộp cơm. 

 Lần trước đưa hộp cơm cho Phí Trạch, ăn rất ngon lành. 

 Tôi chợt hiểu ra ánh mắt của mẹ mỗi khi tôi ăn cơm bà nấu. 

 Vừa thương vừa vui mừng. 

 Một tháng sau khi chúng tôi ở bên nhau, sức khỏe của Phí Trạch dần hồi phục. 

 Anh không còn nhợt nhạt như trước, cũng trở nên vui vẻ hơn. 

 Tôi bắt đầu dẫn về nhà nhỏ của tôi, mỗi ngày nấu cho những món mới. 

 Tôi cứ nghĩ bị chán ăn vì bệnh lý đơn thuần, khi tôi, ánh mắt chứa chan cảm dịu dàng. 

 Anh , tôi là người trời cao phái xuống để cứu

 Tôi tươi, bẹo má

 "Không đến mức đó đâu, Phí Trạch. Anh cứ như tôi là ân nhân cứu mạng của ." 

 Tôi rất hài lòng với việc vừa một điều tốt, vừa tiện thể "nhặt" về một người điển trai. 

 Phí Trạch là một người rất tuyệt vời. 

 Anh tôi với ánh mắt thành kính và nghiêm túc. 

 "Đúng , Vãn Vãn, em chính là ân nhân cứu mạng của ." 

 Lúc ấy, tôi mới biết, với , những bữa ăn của tôi là sự cứu rỗi.

 

Phí Trạch có một người cha nghiện cờ bạc đến mức không còn biết trời đất. 

 Mẹ không chịu nổi, đã bỏ đi với người khác. 

 Nhà thường xuyên có những người phụ nữ lạ mặt lui tới. Những người phụ nữ đó vì ghét cha nên trút giận lên , khi đó còn rất nhỏ. 

 Những món ăn thừa, bánh ngọt mốc meo quá hạn, bị họ nhét thô bạo vào miệng

 Từ nhỏ, đã sợ hãi đồ ăn. 

 Sau này, cha thắng một khoản tiền lớn, rồi muốn ổn định với một trong số những người phụ nữ kia. 

 Nhưng người phụ nữ đó đã cuỗm hết tiền bỏ trốn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...