Thấy tôi dịu lại, càng ôm chặt hơn, như thể tôi là một món bảo vật vừa tìm lại sau khi mất đi.
Nhưng đúng lúc trái tim tôi sắp an ổn, cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy mở.
Là nhân viên công ty của đến thăm.
Tôi vội vàng đứng dậy, Phí Trạch kiên quyết giữ lấy tay tôi.
"Sợ gì chứ? Chúng ta là vợ chồng lâu năm rồi, để họ cũng không sao."
Mọi người vừa vừa ùa vào.
Người duy nhất có vẻ lạc lõng là An Kỳ.
Cô ta chằm chằm vào tay tôi và Phí Trạch đang nắm lấy nhau, sắc mặt âm trầm.
Trong khi đó, Phí Trạch tự nhiên nắm tay tôi, trò chuyện vui vẻ với mọi người.
"Chị dâu, dạo này không thấy cơm hộp quen thuộc của chị, tổng giám đốc của bọn em nhớ đến phát bệnh luôn rồi!"
Tôi mượn cớ mình dạo này bận rộn, lấp liếm qua chuyện.
Mọi người trêu rằng thật có phúc.
Đúng lúc này, An Kỳ châm chọc:
"Ôi trời, hóa ra những bữa cơm ấy là do chị dâu tự tay nấu sao? Mỗi lần em đồ ăn ngoài không ngon, tổng giám đốc đều đưa hộp cơm của ấy cho em, em còn tưởng là do người giúp việc ở nhà ấy . Không ngờ em lại may mắn ăn cơm chị nấu!"
Ai cũng có thể nhận ra sự châm chọc trong lời ta.
Không khí trở nên lúng túng, mọi người nhau ngượng ngùng.
Phí Trạch siết chặt tay tôi hơn, ánh mắt tôi cũng trở nên lúng túng.
Tôi rút tay về, nhẹ nhàng chuyển chủ đề:
"Ăn là tốt rồi. Hôm nào họp mặt, để tổng giám đốc nhà các em dẫn mọi người đến nhà, chị nấu cho cả nhóm ăn. Cô bé à, chị chưa gặp em bao giờ, em là người mới phải không? Ăn một mình thì không tốt đâu nhé."
Giọng điệu thoải mái của tôi khiến bầu không khí dịu lại.
"Chị dâu thật rộng lượng! Lần này bọn em có phúc quá!"
"Đúng đó chị dâu, An Kỳ mới vào nửa năm thôi, vừa ra trường chưa biết cách ăn , chị đừng để bụng."
"Chị dâu món thịt kho bào ngư không? Trước đây tổng giám đốc ăn, bọn em đã thèm chảy nước miếng rồi..."
Mọi người ríu rít bàn tán, An Kỳ trở nên hoàn toàn lép vế.
Ánh mắt tôi ngày càng không thiện cảm.
Phí Trạch thầm thở phào nhẹ nhõm, lườm ta không hài lòng.
An Kỳ nhận ra ánh mắt của , bĩu môi đầy tủi thân.
Ánh mắt cảnh cáo của càng rõ rệt.
Cuối cùng, ta miễn cưỡng gật đầu.
Tôi ánh mắt trao đổi giữa hai người, tự cho là giấu giếm rất tốt, mà không khỏi thấy buồn .
Phí Trạch ơi Phí Trạch, bây giờ đối với tôi là thật lòng hay giả dối đây?
4
Ở bên Phí Trạch giống như một chuyện diễn ra tự nhiên.
Do ảnh hưởng từ gia đình, mắc chứng biếng ăn từ khi học cấp ba.
Lần đầu gặp , tôi thấy một chàng trai gầy gò, xanh xao, ánh mắt trĩu nặng sự u buồn không thể tan.
Người ta thường bị thu hút bởi những điều bí ẩn.
Phí Trạch có ngũ quan đẹp đến mức các thường phớt lờ sự u ám trên người .
Nhưng luôn giữ khoảng cách, độc lai độc vãng.
Không hiểu sao, tôi cũng bắt đầu ý đến người học cùng lớp này, người chẳng bao giờ chuyện với ai.
Một ngày nọ, ở căn-tin trường, tôi mở hộp cơm mình đã chuẩn bị.
Vì ảnh hưởng từ mẹ, tôi nấu ăn khá tốt.
Không quen sống tập thể, tôi không đăng ký ở ký túc xá mà nhà ở gần trường.
Thế nên mỗi ngày, tôi đều mang cơm đi học.
Hôm đó, khi đang ăn cơm, tôi để ý đến Phí Trạch ngồi một góc.
Anh như một cao nhân đứng ngoài thế gian ồn ào, lặng lẽ và cách biệt.
Có lẽ ánh mắt tôi quá chăm , ngẩng lên, bắt gặp ánh của tôi.
Lúc ấy, tôi đang gặm một cái cánh gà, ăn không lịch sự cho lắm.
Phí Trạch tôi ăn, yết hầu chuyển , sau đó từ tốn gắp cơm trắng trước mặt lên ăn.
Mặc dù ăn rất ít, đó là lần đầu tiên tôi thấy ăn nhiều đến sau hơn một tháng quan sát.
Tối hôm đó, chủ chặn tôi lại.
Anh có chút bối rối:
"Bạn học, mình có thể hỏi mua đồ ăn ở đâu không? Nhìn rất ngon miệng..."
Bạn thấy sao?