Hồng Y Giam Lòng – Chương 3

3Ngày hôm đó, gia nhân truyền tin quá vội vàng, chẳng hay biết tỷ phu cũng có mặt nơi đó.Sau đó, phụ mẫu và ta phải an ủi mãi, tỷ phu mới ngừng khóc.Cũng vì thế, hôn sự giữa ta và tỷ phu cứ thế mơ hồ mà thành.Thời gian này, việc tỷ tỷ mang long thai là chuyện quan trọng hơn cả, chẳng ai còn tâm trí quan tâm đến ta.Trong thư gửi về, tỷ tỷ cũng ngầm dặn rằng cần mau chóng sắp xếp hôn sự cho ta.Từ đó, mọi chuyện như đính hôn, tiệc mừng, cùng các thủ tục cưới hỏi đều lập kế hoạch nhanh chóng.Thời gian ta và tỷ phu ở bên nhau ngày càng dài hơn.Chúng ta thường phải thảo luận một số chuyện liên quan đến lễ nghi và chuẩn bị cho hôn lễ.Khác với lúc tỷ tỷ còn ở nhà, khi ấy tỷ phu luôn mang vẻ dịu dàng, nhẹ đối diện với ta.Kể từ khi tỷ tỷ rời đi, tỷ phu trở nên trầm mặc, ánh mắt thường chất chứa u sầu.Có lần ngồi cùng tỷ phu bên bàn trà, ta thấy người bỗng thất thần, ánh mắt xa xăm như bay về một nơi rất xa.Ta vài lần nghĩ rằng, có lẽ bản tính của tỷ phu chính là như thế.Nhưng rồi tỷ phu lại nhanh chóng nở nụ , :"Niệm Niệm, đã là tân nương, mọi chuyện đương nhiên phải chiều theo ý muội.""Tỷ tỷ muội thường rằng mong thấy muội xuất giá, tiếc thay, giờ đây tỷ ấy bị giam cầm nơi cung cấm..."Nói đến đây, giọng tỷ phu bỗng nghẹn ngào, ánh mắt ngấn lệ.Thấy tỷ phu như sắp không kìm cảm , ta vội vàng an ủi:"Tỷ tỷ hiện nay hoàng thượng sủng ái, biết đâu đến ngày hôn lễ, tỷ ấy sẽ ban chỉ trở về dự tiệc."Ta chẳng ngờ rằng, chưa đợi đến ngày hoàng thượng ban chỉ, chúng ta đã nhận tin báo:Tỷ tỷ tuy đã mang thai lâu, vì tâm trạng uất ức, thân thể ngày càng suy nhược, rất có thể sẽ khó sinh.Mẫu thân và ta tức tốc ngồi xe ngựa tiến vào hoàng cung.Khi tỷ tỷ thấy chúng ta, nàng rõ ràng rất bất ngờ.Nàng xoa đầu ta, nước mắt rưng rưng:"Niệm Niệm, chỉ cần muội bình an là tốt rồi."Rồi nắm lấy tay mẫu thân, nghẹn ngào:"Con thật bất hiếu, không thể ở cạnh phụ mẫu để tận hiếu."Nhìn thấy mẫu thân sắp khóc, tỷ tỷ vội vàng chuyển chủ đề, hỏi đến hôn sự của ta.Nghe ta rằng sẽ đính hôn với tỷ phu, tỷ tỷ bỗng khựng lại, đôi tay vô thức đặt lên bụng.Ánh mắt nàng chén trà trước mặt, những lá trà trôi lững lờ trong nước, mà vẻ mặt thoáng vẻ buồn bã."Tay của ấy... hôm đó bị thương có nặng không?"Nàng chưa kịp đợi chúng ta trả lời, đã vội vàng lắc đầu, tự mình :"Thôi, hỏi những chuyện này giờ cũng chẳng còn nghĩa lý gì."Tỷ tỷ cầm một miếng bánh ngọt đặt vào tay ta, nhẹ giọng :"Nếu lúc này ấy dám đứng ra bảo vệ muội, thì tốt. Nhưng nếu ấy hèn nhát, không dám tròn lời hứa, ta nhất định sẽ không tha cho ấy."Trước mặt tỷ tỷ, tỷ phu vẫn luôn rất mực nghe lời nàng.Những lời của tỷ tỷ khiến mẫu thân và ta cũng thoáng nhẹ lòng, bầu không khí trầm mặc dường như xua tan đi ít nhiều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...