2Ngày phụ mẫu ta tỉnh lại, việc đầu tiên họ là vì ta tìm một mối nhân duyên.Từ nhỏ, thân thể ta vốn yếu ớt, thường xuyên đau ốm. Ba ngày một trận bệnh nhẹ, năm ngày một trận bệnh nặng, thuốc thang đã trở thành chuyện thường .Để ta trưởng thành bình an, phụ mẫu cùng tỷ tỷ dốc hết tâm sức chăm lo.Có thể , ta chính là bảo bối trong lòng bàn tay của họ.Thế , cũng bởi thân thể yếu nhược này, ở kinh thành chẳng mấy gia đình quyền quý muốn kết thân.Đừng đến việc nuôi dưỡng hao tài tốn của, ngay cả việc ta có thể sống thêm mười năm hay tám năm nữa cũng là một vấn đề lớn.Hơn nữa, phụ mẫu ta không đành lòng gả ta đi xa, nên ta vẫn ở trong nhà cho đến bây giờ.Nhưng hiện tại, không thể không gả.Phụ thân ban ngày ngồi phân tích từng vị thế tử của các phủ hầu tước, ban đêm dưới ánh nến lại xem xét lý lịch của các công tử chốn quan trường.Hai tháng trôi qua, mắt người thâm quầng, vẫn không thể chọn ai thích hợp.Dù có người vừa ý, cũng vì lời của bạo quân mà không dám mạo hiểm đồng ý."Kinh thành lớn như , chẳng lẽ không ai dám cưới nữ nhi của ta?!"Phụ thân đập mạnh bàn, tức giận gào lên.Mẫu thân ôm khăn tay khóc đến đỏ cả mắt, nức nở :"Chẳng lẽ hai nữ nhi ta khổ cực nuôi lớn đều phải bị hủy hoại trong tay tên bạo quân đó sao?""Đều phải vào cung sống những ngày tháng khổ đau sao?"Ta không đành lòng thấy họ bi ai như , liền cầm lấy tay mẫu thân mà :"Mẹ, con không sợ hoàng thượng! Cũng không sợ khổ cực!"Kỳ thực, nếu có thể, ta nguyện thay tỷ tỷ nhập cung.Thân ta yếu nhược, vốn chẳng sống bao lâu. Nhưng tỷ tỷ thì khác, nàng còn có phụ mẫu, có phu quân thương, đáng lẽ phải hưởng một cuộc sống hạnh phúc.Mẫu thân xoa đầu ta, vừa nghẹn ngào vừa thở dài:"Tên bạo quân ấy ngay cả hài tử còn trong tã cũng chẳng buông tha. Con vào cung, chỉ e rằng đến một chén tổ yến để bồi bổ cũng chẳng có…"Con nếu thông minh như tỷ tỷ thì cũng thôi, con lại đơn thuần đến mức người ta dùng củ cải trắng giả nhân sâm cũng chẳng nhận ra…""…"Ta biết mẫu thân chỉ lo lắng cho ta, lời này thật khiến lòng người không khỏi chua xót.Phụ thân vỗ vai mẫu thân, an ủi:"Cũng không đến mức đó… Niệm Niệm chỉ hơi ngốc một chút, chứ chẳng phải là ngớ ngẩn."Mẫu thân chẳng thèm để ý, quay mặt đi lau nước mắt."Người khác không dám cưới! Ta cưới!"Giữa bầu không khí nặng nề ấy, cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh ra.Chúng ta đồng loạt quay đầu.Người đứng nơi ngưỡng cửa, mặc bạch y, đầu đội ngọc quan, chẳng phải là tỷ phu thì còn ai vào đây?"Niệm Niệm, ta cưới muội. Ta không sợ chết.""Ta đã hứa với tỷ tỷ, rằng ta sẽ bảo vệ muội."Kể từ ngày tỷ tỷ vào cung, mắt tỷ phu luôn đỏ hoe, như mắt thỏ.Ánh mắt ngập tràn đau thương, vết thương trên tay chưa lành, vẫn băng bó dày cộm.Chiếc khăn mẫu thân đang dùng để lau nước mắt rơi xuống đất, phụ thân thì phun ra một ngụm trà.Một hồi lâu, phụ thân mới lắp bắp :"Tiểu Lâm à, con không cần vì chúng ta mà đến mức này…"Tỷ phu tên Lâm Duẫn, vốn là một nhi.Ngày trước đến kinh thành dự khoa cử, thân đầy thương tích, suýt đói chết nơi đầu đường. Là tỷ tỷ đã đưa cho một chút bánh, sau này đỗ đạt, hai người kết duyên vợ chồng.Không người thân, không gánh nặng, quả thực tỷ phu là người thích hợp nhất lúc này.Nhưng vết thương trên tay khiến phụ mẫu ta không đành lòng để gánh thêm rủi ro.Không khí nhất thời rơi vào bế tắc."Lão gia, phu nhân, trong cung có tin truyền đến!"Một gia nhân vội vàng chạy vào, vừa thở hổn hển vừa :"Đại tiểu thư đã có thai rồi!""Cái gì?!"Chúng ta đồng loạt đứng dậy, tỷ phu càng không kìm nước mắt, lập tức trào ra như mưa.
Bạn thấy sao?