Hồng Y Giam Lòng – Chương 13

13

Khi gặp lại tỷ tỷ lần nữa, chúng ta ôm nhau bật khóc, nước mắt thấm ướt cả hai tà áo.

Tỷ tỷ xoa đầu ta, "Niệm Niệm, đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi. Niệm Niệm thật giỏi… thật dũng cảm…"

Nói đến đây, giọng tỷ cũng nghẹn lại, ôm chặt ta vào lòng:

"Đều tại tỷ đã muội."

Lời đồn " nữ nhân họ Lâm tức là thiên hạ" chính là do một thần tử của tỷ phu tự mình bày ra.

Vì thế, cả nhà chúng ta không thể yên ổn.

Cha mẹ khóc cạn cả nước mắt, tỷ tỷ suýt mất mạng, còn ta bị ép phải trưởng thành.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, tỷ tỷ sẽ chết vì khó sinh, và ta lại bị đưa vào cung.

Ta cùng tỷ tỷ đến gặp Mộ Duẫn lần cuối.

Hắn nằm co ro trên đống rơm, dáng vẻ tiều tụy, không còn chút phong thái của một công tử thanh tao ngày trước.

Đôi mắt khô héo của hắn khi thấy tỷ tỷ mới ánh lên một tia sáng:

"Dao Dao…"

Hắn đưa tay định chạm vào váy tỷ, khi thấy đôi tay dơ bẩn của mình, hắn lại run rẩy thu về.

Tỷ tỷ cố nén , nghẹn ngào hỏi:

"Ta chỉ muốn hỏi chàng một câu: tất cả những toan tính của chàng là từ trước khi gặp ta, hay sau khi gặp ta?"

Mộ Duẫn cúi đầu, "Là trước."

Hắn ngừng một lát, rồi kích : "Nhưng Dao Dao, nếu không lan truyền những lời đồn ấy, ta sao cưới nàng!"

Tỷ tỷ đã không kiềm chế nổi nước mắt: "Chàng chẳng lẽ không biết lời đồn ấy sẽ đưa ta vào cung sao?"

"Chàng hà tất phải giả vờ tội nghiệp, khiến cả nhà ta bị xoay như chong chóng! Hại ta cũng thôi, suýt nữa chết cả Niệm Niệm!"

Tỷ tỷ kích hét lên, "Chàng không biết rằng cha mẹ ta thương Niệm Niệm đến nhường nào sao?"

"Xin lỗi, ta cũng không còn cách nào khác."

Mộ Duẫn cúi đầu, hơi thở u ám như muốn tràn ra ngoài.

"Nếu biết trước có ngày hôm nay, năm đó ta không nên thấy chàng đáng thương mà cứu chàng một mạng!"

Tỷ tỷ phẫn hận nặng lời, "Chàng đối xử với ta như , chàng không thấy thẹn sao?"

"Nhưng nàng vào cung rồi, chẳng phải vẫn sinh con cho tên bạo quân đó…"

Lời vừa dứt, tỷ tỷ bật lạnh lùng: "Thế khi chàng lập mưu đưa ta vào cung, chàng có nghĩ tới ta sẽ chịu cảnh gì không?"

"Ta… ta cũng bất đắc dĩ…"

Tỷ tỷ không để hắn thêm, kéo tay ta đi thẳng ra cửa. Khi đến cửa, tỷ mới khựng lại, lạnh lùng :

"Mộ Duẫn, chàng có bao giờ nghĩ rằng, Diêu Diêu chính là con của chàng không?"

Đây là điều ta cũng không hề ngờ tới.

Mộ Duẫn lập tức đập mạnh vào cửa, tất cả chỉ là vô ích.

Ta cùng tỷ tỷ rời khỏi ngục tối.

Tỷ tỷ đã khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa khắp mặt. Dưới ánh nắng, những giọt lệ ấy ánh lên rực rỡ.

Tỷ lau nước mắt, quay sang ta:

"Niệm Niệm, chúng ta đưa Diêu Diêu về nhà họ Lâm đi. Ta không muốn con bé sống ở nơi đã khiến ta đau khổ này."

Ta nắm chặt tay tỷ, "Được."

Khi chúng ta bước khỏi hoàng thành, tỷ chợt nhớ ra điều gì đó, nghiêm giọng dặn dò:

"Vị hoàng đế kia thì trẻ tuổi, mặt mũi xanh xao, dáng vẻ yếu ớt. Nhưng muội đừng thấy hắn đáng thương mà mềm lòng, càng không vì cái vẻ ngoài ưa ấy mà bị mê hoặc."

Dù tỷ tỷ rất biết ơn việc Chu Diễn Hành dùng kỳ trân dị thảo cứu tỷ qua khỏi nguy kịch khi sinh, đối với chuyện hắn muốn ta hoàng hậu, tỷ vẫn rất bất mãn.

Nhưng ta lại nghĩ tới việc đêm qua Chu Diễn Hành lấy cớ bị thương, bắt ta tự tay băng bó cho hắn…

Ngoài vết thương có hơi đáng sợ, thì quả thật dáng vẻ hắn đúng là "mặc áo gầy, cởi áo ra lại có cơ bắp".

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...