Hồng Trần Như Mộng, [...] – Chương 3

Giống như lần đầu gặp mặt, hắn véo nhẹ búi tóc ta, rồi khẽ móc vào ngón tay ta: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."

Ta vốn tưởng rằng mình không hiểu ly biệt, khi hắn đi lại buồn bã thất thần.

Ta chân trần muốn đi về phía cửa cung, hắn cửa cung cao lớn, có thể thấy đường về nhà của hắn.

Hai năm không ra ngoài, ta lạc mất phương hướng.

"Ngươi là Thiệu Hoa?" Phía sau truyền đến giọng nữ thanh thúy, một nữ tử phục lộng lẫy quay ra trước mặt ta.

Nàng ta trông có vẻ lớn hơn ta vài tuổi, thấy vẻ mờ mịt trên mặt ta, duyên thành tiếng: "Thì ra đúng là tai tinh."

Vẻ mặt nhạo của nàng ta giống hệt như thuở nhỏ.

Ta nhớ ra rồi, nàng ta là Nhan Thù.

Ta co rúm người lại, theo bản năng muốn giấu đôi chân dưới váy.

Nàng ta nhận ra tác của ta, đuôi mày hơi nhướng: "Quả nhiên là tai tinh, chân trần ra ngoài cũng không biết xấu hổ!"

Ta tức giận vì sự hung hăng của nàng ta, đưa tay đẩy nàng ta một cái: "Ngươi ai là tai tinh!"

Nàng ta chật vật giữ thăng bằng, không giận mà còn : "Đương nhiên là ngươi. Ngươi khắc c.h.ế.t mẫu thân ngươi, không phải tai tinh thì là gì?"

"Ngươi bậy!" Ta nắm chặt nắm , nàng ta đã nhanh chóng hai ma ma che chắn phía sau, giọng từ phía sau truyền tới: "Nếu ngươi không phải tai tinh, sao mẫu phi ngươi không thích ngươi chứ!"

"Tại sao mẫu thân ta không thích ta?"

Ta cũng muốn hỏi câu hỏi này, rốt cuộc là vì sao?

Ta vốn không để tâm, tại sao trái tim lại vừa chua xót vừa đau đớn thế này?

Ta dần dần mất hết sức lực. Đã không còn nghe rõ Nhan Thù đang gì.

Thì ra, Sở Hành Chu lừa ta, ta vốn không đáng thương.

Bởi vì, ta là tai tinh.

Ta thật đáng chết.

4

Trong bảy năm sau đó, ta không chết. Chỉ là cuộc sống quả thật không suôn sẻ như khi mẫu thân còn sống.

Bà ấy tuy không thương ta, thực sự đã che chở cho ta. Ta không thể , cũng không thể hận. Vì thế ta nỗ lực học tập lễ nghi, muốn biến thành dáng vẻ của bà ấy.

Trong lễ vạn thọ của phụ hoàng, ta hối lộ cung nhân, múa một điệu kinh hồng.

Ta thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt phụ hoàng.

Thiệu Hoa Công chúa một thời sủng ái, lại trở về trong tầm mắt mọi người.

Bất kể là dung mạo hay tài năng, mọi thứ đều ta càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng giống mẫu thân ta.

Phụ hoàng ta, đôi khi thì thầm.

Ta không muốn tìm hiểu, ông ấy gọi là "Thiệu Hoa" hay là "Ngọc Hoa".

Ta muốn xuất hiện trước mặt ông ấy một cách đàng hoàng.

Ngày thiết tiệc đón sứ thần Nam Thần quốc, ta mặc bộ y phục lộng lẫy nhất.

Đã lâu ta không lộ diện trong cung, các mệnh phụ triều thần không còn nhận ra ta nữa, ta vẫn thấy ánh kinh ngạc trong mắt họ.

"Nàng ấy là ai ?"

"Đó là nữ nhi của Thẩm Phi."

"Là Thẩm Ngọc Hoa danh kinh thành năm xưa sao? Quả thật không sai - mẫu thân đã phong hoa nhường ấy, nữ nhi ắt cũng chẳng thua kém."

Ta nghe thấy những lời xì xào, cúi đầu đè nén chút khó chịu trong lòng.

Bởi vì mẫu thân ta là Thẩm Ngọc Hoa, nên mọi nỗ lực của ta đều bị xóa nhòa.

Trong mắt tất cả mọi người, ta trở thành cái bóng của mẫu thân.

Chỉ có một người, ánh mắt rạng ngời gọi ta: "Chiêu Chiêu."

Giờ đây, hắn đến đón ta.

Bảy năm không gặp, Sở Hành Chu đã thoát khỏi vẻ ngờ nghệch của thiếu niên.

Hắn đứng thẳng tắp như ngọc, thản nhiên đối diện với ánh mắt của mọi người Bắc Yến quốc.

Hắn muốn cầu thân một vị Công chúa cho Nam Thần quốc.

Nam Thần quốc chỉ có hai vị Công chúa.

Sau khi xong câu đó, hắn dường như ngước lên ta một cái, ta đưa tay đè lên trái tim đang nhảy múa, lòng tràn ngập hân hoan.

Tống Phi phản ứng cực nhanh: "Thục Nhi tính nóng nảy, e là không thích hợp."

Phụ hoàng xoa trán, tạm thời gạt qua chuyện này, ta biết, có lẽ ngài đang muốn tìm một vị nữ nhi tôn thất nào đó để gả qua đó.

Nhưng ngài không biết rằng, ta nguyện ý đi.

Yến tiệc kết thúc, ta mặc lại y phục cũ của mẫu thân, thẳng lưng quỳ trước mặt phụ hoàng: “Nếu mẫu thân còn sống, với sự thông đạt lý của người, nhất định sẽ đồng ý cho con đi hòa thân.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...