Hồng Trần Như Mộng, [...] – Chương 2

Thiệu, nghĩa là kế thừa.

Phụ hoàng chung cũng hy vọng ta có thể giống mẫu thân.

Ta nghe hắn gọi tên ta, trong lòng bỗng dâng lên chút ngọt ngào.

Hắn đưa tay về phía ta: "Ta là Sở Hành Chu, cái này tặng ngươi."

Trong lòng bàn tay là một viên kẹo bọc giấy hổ phách. Ta ngậm kẹo trong miệng, chỉ thấy cả trái tim như tan chảy.

Đến tẩm điện của mẫu thân, ta tràn đầy hứng khởi muốn kể chuyện bắt nạt Nhan Thù hôm nay cho bà ấy nghe.

Nhưng bà ấy lại nhíu mày, ngắt lời ta: "Sau này con không cần đến nữa."

Năm nay ta sáu tuổi, đã sớm chuyển đến Phượng Dương cung, nơi các Công chúa cùng ở.

Ta biết mẫu thân không thích ta. Nhưng ta cho rằng, chỉ cần ta cố gắng bà ấy vui lòng, bà ấy sẽ ta thêm một cái. Ngay cả con ly nô ta nuôi cũng biết lười biếng cọ vào lòng bàn tay ta rồi.

Sống mũi ta có chút cay cay, vẫn quật cường cắn môi, một đường về Phượng Dương cung.

3.

Ngày hôm sau ta lại gặp Sở Hành Chu.

Hắn đôi mắt đỏ hoe của ta, nhíu mày hỏi: "Chiêu Chiêu, ai bắt nạt ngươi ?"

Ta vốn luôn quật cường, câu này như nước sôi, rối loạn tâm thần ta.

Ta vừa nức nở, vừa kể cho hắn nghe những chuyện giữa ta và mẫu thân.

"Tất cả mọi người thích ta đều là vì mẫu thân của ta."

Nước mắt ta ướt đẫm vạt áo của Sở Hành Chu, hắn chỉ đổi một tay áo sạch đưa cho ta: "Chiêu Chiêu vốn đáng thích."

Giọng hắn rất thấp, kỳ diệu thay đã xoa dịu cảm tổn thương của ta.

Ta vẫn không khỏi nức nở: "Nhưng... bọn họ , phụ hoàng thích ta, cũng là vì mẫu thân của ta."

Đó là lần thứ hai ta nghe Sở Hành Chu câu đó. Hai câu ấy, đã rối loạn cả cuộc đời ta.

Hắn cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng trên mặt: "Chiêu Chiêu, ngươi xứng đáng."

"Vậy còn ngươi?" Ta muốn hỏi hắn, hắn có thích ta không? Nhưng lời đến bên miệng, lại chuyển hướng.

"Vậy còn ngươi, ngươi ngươi là người Nam Thần, Nam Thần ở đâu, phụ mẫu của ngươi không nhớ ngươi sao?"

Sở Hành Chu về phía Nam, trong mắt có những cảm phức tạp ta không hiểu : "Ta sớm muộn gì cũng phải về thôi. Ngược lại là ngươi, Chiêu Chiêu, ngươi và mẫu thân ngươi, không thể nào mãi xa cách như ."

Ta cảm thấy Sở Hành Chu đúng, mẫu thân không thích ta chắc chắn có lý do khác, ta quyết định tìm cơ hội hỏi bà ấy. Đáng tiếc, ta chưa kịp đợi đến cơ hội đó.

Mùa xuân công khóa bận rộn, khi ta nhận tin, mẫu thân đã tắt thở.

Ta không hiểu, người mới mấy ngày trước rõ ràng còn chuyện với ta, sao giờ cứ thế không còn sức sống.

Phụ hoàng ngồi bên giường bà ấy, dường như già đi nhiều trong một đêm.

Ta rất sợ hãi, khóc lóc lao vào lòng phụ hoàng, tay ông ấy run lên một cái, không ôm lấy ta như thường ngày, chỉ gọi nội thị đưa ta về Phượng Dương cung.

Ta mơ hồ cảm thấy có gì đó không giống nữa. Cảm giác này, khi phụ hoàng hai năm không đến thăm ta, cuối cùng đã khiến cho ta không thể tự dối mình nữa.

Thì ra cảm giác của ta không sai, phụ hoàng thích ta chỉ vì mẫu thân của ta. Mẫu thân không còn nữa, ta cũng không đáng nữa. May mà còn có Sở Hành Chu bên cạnh ta.

Hai năm nay, ta chỉ có thể mặc những bộ y phục cũ, cổ tay lộ ra một đoạn trắng ngần.

Sở Hành Chu mang theo một chiếc bao tay lông thỏ đến thăm ta, hắn thường cho ta những món đồ nhỏ. Ta không nghĩ nhiều, vô cùng vui vẻ đưa tay vào bao tay.

Rất ấm áp.

Sở Hành Chu ta: "Chiêu Chiêu, ta phải về rồi."

Giọng điệu của hắn rất bình thản, như thể đang với ta một chuyện không quan trọng.

Ta đột nhiên quay đầu hắn, lại bắt gặp ánh sáng trong mắt hắn chưa kịp thu lại.

Thì ra hắn cũng sẽ rời bỏ ta.

Ta tức giận ném bao tay xuống đất, trong lòng có chút khó chịu: "Ai cần đồ của ngươi!"

"Chiêu Chiêu." Giọng Sở Hành Chu mang theo bất đắc dĩ, cẩn thận phủi bụi trên bao tay, đeo vào cổ tay ta.

"Ta sẽ đến tìm ngươi."

Ta ngước mắt vẻ quả quyết của Sở Hành Chu, không nỡ nghi ngờ nữa: "Thật chứ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...