Hồng Trần Như Mộng, [...] – Chương 1

1.

Sở Hành Chu mang theo hơi lạnh khắc nghiệt, xông vào tẩm điện của ta, ôm chặt ta vào lòng như muốn bóp nát xương cốt ta: "Mẫn Gia, bọn chúng muốn trẫm lập Khương Y Hoàng hậu."

Cơ thể ta cứng đờ trong giây lát, không phân biệt là vì Sở Hành Chu, hay là vì chính bản thân ta.

Ta rất muốn đẩy hắn ra, hét lên rằng ta không phải Mẫn Gia, ta chỉ khẽ mấp máy môi, trong cổ là vị đắng chát khô khốc.

Tu dưỡng từ nhỏ chỉ cho phép ta trở thành một người kiêu ngạo. Vì thế, ta giữ im lặng.

"Trẫm đang chuyện với nàng."

Sở Hành Chu vuốt ve đỉnh đầu ta, bật một tiếng: "Thôi , ba năm nay, ngày nào nàng cũng như ."

Phải, đã ba năm rồi. Ba năm qua, ta không còn là ta, Sở Hành Chu cũng không còn là hắn nữa. Hắn sắp cưới nữ tử khác thê.

Sở Hành Chu im lặng hồi lâu, đột nhiên nổi giận, đưa tay nắm cằm ta, ép ta hắn.

Đôi mắt hắn sâu thẳm, giống như lần đầu gặp, vẫn khiến người ta rung như : "Mồng hai tháng sau là đại điển phong hậu, nàng phải đến, Mẫn Gia."

Từ đôi môi mỏng của hắn chậm rãi thốt ra hai chữ, từng chút từng chút đập nát cốt khí kiêu hãnh của ta, khiến ta thất bại thảm .

Hắn dứt khoát bước vào trong gió tuyết, ta quỳ sụp xuống đất, đưa tay che mắt.

Đáng lẽ phải quen từ lâu rồi không phải sao?

Ta từng tưởng mình đã gặp cứu rỗi, hóa ra chỉ là từ vực sâu này rơi xuống vực sâu khác mà thôi. Cả đời này của ta, nửa đầu là cái bóng của mẫu thân, nửa sau là Cố Mẫn Gia - Hoàng phi của Nam Thần.

Khi nào ta mới là chính mình?

2.

Ta tên là Nhan Chiêu, là Thiệu Hoa Công chúa nổi danh nhất của Bắc Yến quốc. Chỉ vì ta có một người mẫu thân phong hoa tuyệt đại —— Thẩm Ngọc Hoa.

Người đời đều Thẩm Ngọc Hoa tài hoa phong nhã, Công chúa sinh ra, nhất định cũng kinh diễm tuyệt luân giống như bà ấy. Nhưng chỉ có ta biết, mẫu thân xem ta như con sâu cái kiến.

Khi đó ta còn nhỏ tuổi, bà ấy thường đứng trước mặt ta, gương mặt ta, im lặng không .

Ta giơ tay ra, muốn chạm vào góc váy lấp lánh dưới ánh mặt trời của bà ấy, bà ấy lùi lại một bước, thở dài thương xót: "Con không giống ta."

Đúng , ta không có dung mạo xinh đẹp như mẫu thân, cũng không có tài hoa như bà ấy. Nhưng phụ hoàng sủng ái ta. Vì thế, ta cũng giống như những Công chúa sủng ái khác, kiêu căng ngạo mạn.

Ngày gặp Sở Hành Chu, ta vừa đánh nhau với Nhan Thù Công chúa do Tống Phi sinh ra.

Ta biết Tống Phi, bà ta thường gọi phụ hoàng từ chỗ mẫu thân đi, khiến mẫu thân không vui. Vậy nên ta nghĩ, nếu ta có thể bắt nạt nữ nhi của Tống Phi, có phải mẫu thân sẽ thích ta hơn không?

Thế là ta cố ý khó nàng ta.

Chỉ là Nhan Thù cũng không phải dễ đối phó, nàng ta chín tuổi, cao hơn ta nửa cái đầu.

Mấy tiểu nương đều có chút kiêu ngạo, rất nhanh đã tay chân.

Dù các cung nữ bên cạnh nhanh chóng kéo bọn ta ra, ta vẫn bị nàng ta giật tung búi tóc. Nhan Thù còn thảm hơn, váy mới của nàng ta bị ta xé một đường.

Ta sảng khoái đi về, nghĩ rằng hôm nay nhất định mẫu thân sẽ khen ta, không ngờ ở khúc quanh, ta thấy một bóng người.

Hắn đứng dưới cây lê đầy hoa, trong mắt như có ngân hà.

Ta người đẹp như , bỗng nhiên mê mẩn tâm thần: "Ngươi là thần tiên sao?"

Trong nhận thức của ta, chỉ có thần tiên mới đẹp như .

Hắn bỗng nở nụ , đi đến trước mặt ta, đưa tay véo nhẹ búi tóc rối của ta: "Ngươi là vị Tiểu Công chúa nào ?"

"Nhan Chiêu. Ta là Nhan Chiêu."

Thực ra trong cung mọi người đều gọi ta là Thiệu Hoa, chỉ là ngày đó, không biết sao ta rất muốn cho hắn biết tên thật của ta.

Hắn nhíu đôi mày đẹp, dường như không ngờ trong cung có một vị "Nhan Chiêu Công chúa", nên hắn hỏi ta: "Gọi ngươi là Chiêu Chiêu không?"

Ta gật đầu, thực ra ta rất thích tên của mình. Chỉ là phụ hoàng , ta là nữ nhi của mẫu thân, nên đặc biệt khác biệt, đặc biệt ban cho ta phong hào "Thiệu Hoa".

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...