Tiết Hành Chu chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, sau đó cởi xiêm y của Vương Nhứ Âm rồi hôn nàng ta.
Tiếng thở dốc của họ gần như vang bên tai ta, khiến người khác buồn nôn.
Ta tưởng hắn cưới Vương Nhứ Âm bởi vì tức giận, hắn cảm thấy bị phản bội nên lấy việc này ra để trả thù ta.
Nhưng ta đã nhầm, trước khi ta gả vào hầu phủ, bọn họ đã day dưa với nhau.
Tiết Hành Chu một bên sẽ ta mãi mãi, một bên lại cùng Vương Nhứ Âm chuyện đương.
Thật nực .
Cả đêm hôm đó, trái tim ta như bị một con d/ao sắc đ/âm vào, m/áu thịt ta như bị xé ra thành từng mảnh.
Ta vừa khóc vừa , nước mắt chảy dài trên tấm chăn đỏ của họ, ta ngất đi trong tuyệt vọng và bất lực.
Đáng ch, ta hận bản thân mình, lại đi giao mạng sống mình cho một người như .
Ta hận ông trời bất công, cả cuộc đời ta, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có.
Vừa trở về phòng, Triệu bà bà mở cửa sổ, vui vẻ đặt tấm da vào vị trí nổi bật.
“Đây là một miếng da tốt, ở nhà mẫu thân người cũng có vài miếng, lớn hơn cái này một chút.”
Mẫu thân ta là ấu nữ của Thi gia ở Giang Nam, thời trẻ bị phụ thân nghèo túng của ta tính kế
Sức khỏe bà ấy không tốt, sau khi sinh ta thì qua đời.
Thi gia khinh thường phụ thân, sợ gặp liên lụy nên không chịu nhận ta.
Sau khi Tiết Hành Chu tạo chút danh tiếng cho ta, bọn họ mới bằng lòng gửi cho ta hai bức thư, đời trước, ta đã quen với thói đời bạc bẽo, nên cũng chỉ ứng phó qua loa vài câu, không muốn quá thân thiết.
Cho nên, dù Vương gia một phủ đoàn viên, ta trước sau vẫn chỉ là một người ngoài.
Phụ thân không thu bất kì lợi lộc nào từ ta, lại thấy ta cả ngày cứ mang gương mặt u buồn, chán nản, cho nên không muốn ta dù chỉ một cái.
Bộ lông cáo mà Tiết Hành Chu đưa cho ta, chạm vào rất ấm áp, vừa mịn màng vừa bóng mượt.
Thứ đồ tốt như , ta không xứng đáng có ở Vương gia này.
Kiếp trước, Vương Nhứ Âm đã cắt miếng da này và ném vào bếp trước mặt ta.
“Có những kẻ thấp hèn mà cứ ảo tưởng mình xứng đáng với những thứ cao sang.”
“Tỷ tỷ à, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu nhé.”
Khi đó, ta không hiểu ý nàng ta là gì, cho đến khi ta trở thành tiện thiếp, Vương Nhứ Âm vui vẻ gả vào hầu phủ.
“Tỷ phu một bên luyến tiếc cảm thuở thiếu thời với tỷ, một bên lại tính tỷ nhạt nhẽo, như ni ở trên núi.”
“Chàng ấy không chịu việc tỷ không có lạc hồng, lại muốn muội trước khi hai người thành thân.”
“Tỷ tỷ, cảm khiến người khác ngưỡng mộ của hai người, hóa ra cũng chỉ đến thế này thôi sao. Chỉ một chút thủ đoạn nho nhỏ của ta với mẫu thân, thế mà đã không chịu rồi.”
Bạn thấy sao?