Ta đứng dậy, ghét bỏ lui về sau vài bước.
Thấy ta tức giận, Tiết Hành Chu lại càng vui vẻ, hắn lớn tiếng với phụ thâm.
“Nhị nương nhà các người không còn trinh tiết, không còn xứng chính thê nữa, biếm tiện thiếp.”
“Vương đại nhân, chúng ta định ngày tốt đi, ta sẽ tới nghênh đón đại nương nhà các người.”
Một nhát d/ao nữa đ/âm vào mạch m/áu của phụ thân.
“Không !”
Ông ấy lo lắng đến mức nhảy dựng lên.
“Nghiệp chướng này tùy ngươi xử trí, muốn ch/ém muốn gi gì tùy ngươi, từ nay về sau, Vương gia ta không có đứa con này! Nhưng con lớn của ta, đã thái tử điện hạ đích thân phong thừa huy, tháng sau sẽ vào đông cung.”
Sắc mặt Tiết Hành Chu thay đổi, hắn sải bước ôm lấy phụ thân.
“Cái gì? Nói lại cho ta biết, Tự Âm muốn đi đâu?”
Phụ thân bị kéo cổ áo, nuốt nước bọt rồi :
“Đông… Đông cung.”
“Ta không tin!”
Tiết Hành Chu đẩy phụ thân ra, đưa tay kéo ta.
“Tự Âm, có phải bọn họ ép nàng hay không, nàng ta như , sao có thể đến đông cung chứ?”
Ta còn chưa gì, chỉ yếu ớt liếc , hộ vệ phía sau bước tới, giơ tay tát Tiết Hành Chu một cái.
“Làm càn, chỉ thị do thái tử điện hạ tự tay viết, nào có chỗ cho ngươi xen vào.”
Cái tát này khiến Tiết Hành Chu choáng váng, hắn đã tính toán trước mọi việc, coi ta như vật trong bàn tay hắn. Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, ta lại quay đầu trở thành người của đông cung, khi gặp chủ tử, hắn chỉ có thể quỳ lạy hành lễ.
“Không thể nào! Vương Tự Âm, nếu hôm nay nàng không gả cho ta, ta sẽ ra đường chuyện, đến đông cung kiện nàng! Ta phải gi toàn bộ Vương gia các người!”
“Được!”
Ta ngẩng đầu lên, bình tĩnh hắn.
“Dĩnh Dương hầu phủ có hơn năm trăm người, ch một nửa đều là Vương gia ta lợi. Chúng ta cùng nhau ch.”
Tiết Hành Chu sợ hãi lùi lại hai bước, sau đó ngẩng đầu lên như một kẻ điên.
“Tự Âm, ta biết nàng bất đắc dĩ phải , ta sẽ nghĩ cách, nàng chờ ta.”
Nói xong, hắn cùng đám ta tớ chán nản rời đi.
Tất nhiên, cũng không quên kéo Vương Nhứ Âm đi.
Kế mẫu ở phía sau khóc đến khàn giọng, cũng không thể giữ lại nữ nhi của mình.
Ngày hôm sau, phụ thân triệu tập các trưởng lão trong tộc, mở từ đường để trục xuất Vương Nhứ Âm khỏi gia môn.
Kế mẫu chỉ mới loạn một chút đã bị đem nhốt vào trong phòng.
“Cứ với thiên hạ nàng ta bị điên rồi.”
Ông ấy càng nghĩ càng khó chịu, cảm thấy bản thân bảo vệ đôi mẹ con ngốc này nửa đời người, ngay cả con trai cũng chẳng có, vì quá tức giận nên đã nạp hết tất cả thiếp thất mà ta đã sắp xếp.
“Ba tội bất hiếu, không con nối dõi là lớn nhất! Độc phụ kia còn không bằng một góc của Thi nương.”
Bạn thấy sao?