Như thể cảnh tượng rực rỡ như này cũng không thể tổn thương ta.
Ta mỉm , giơ tay tát vào mặt nàng ta.
“Ai cho phép ngươi mẫu thân ta như thế.”
Vương Nhứ Âm ôm mặt hét lên, ta lại đưa tay, tát nàng thêm một cái.
“Không sao, cùng lắm thì bữa yến hội lần này của phủ Quốc công, chúng ta không ai đi cả.”
Kế mẫu dường như vừa ý thức , nhanh chóng tóm lấy Vương Nhứ Âm.
“Nhứ nhi ngồi xuống, đợi mẫu thân trở về sẽ dạy dỗ nó.”
Suốt dọc đường đi, hai mẹ con bọn họ nghiến răng nghiến lợi ta, thật thoải mái.
Đại yến của phủ Quốc công, ngựa xe qua lại rất nhiều, bên ngoài có đến hơn hai mươi bà tử đón khách.
Xe thì kéo ra khoảng đất trống ở phía sau, ngựa thì dắt vào rừng, trước khi các nhà lấy bái thiếp ra, sẽ có một nha hoàn quản sự đến hành lễ.
Kế mẫu mỉm tự hào:
“Những quy củ và bố trí này, con nên ý một chút, sau này sẽ có ích, không qua loa đâu đấy.”
Vương Nhứ Âm thẹn thùng đáp lại.
Đi sâu vào khu vườn với những lối đi dài nối tiếp nhau, không biết đã rẽ bao nhiêu vòng mới đến Giang Tuyết Viện ngày hôm nay.
Khách nam ở một bên, khách nữ ở một bên, cách nhau một hồ nước.
Ở hai bên hồ, mỗi bên có một cái đình, gọi là đình Đối Mã.
Đây là nơi mà các công tử, tiểu thư thế gia tụ họp lại, cùng nhau sáng tác thơ ca, nhờ gió hồ thổi qua, tiếng thơ, tiếng hát từ hai bên đình vọng lại, tài năng văn chương của các khuê các cũng từ đó mà nhiều người biết đến.
Mỗi dịp tụ họp như thế này ở kiếp trước, Tiết Hành Chu rất bận rộn.
Hắn bận cùng ta mài dũa chữ nghĩa, sửa chữa vần điệu, tìm kiếm bằng hữu thế gia để giúp ta tạo dựng danh tiếng.
Hắn giúp ta có danh tiếng trong thế giới mà ta không thuộc về, cũng chính hắn ta là người đã kéo ta đến trước cửa Vương gia vào ngày thứ hai sau đại hôn, mắng ta không còn trong sạch.
Hắn trói tay chân ta, không cho ta t/ự s/át, hắn ép buộc Vương gia, bảo ta lấy thân phận tiện thiếp, sống như một hạ nhân.
Vì muốn thấy ta đau khổ, hắn cưới Vương Nhứ Âm, bắt ta hầu hạ bọn họ.
Sau đó, Tiết Hành Chu ném chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn vào mặt ta.
“Tiện nhân, cho kỹ đi.”
Chỉ qua một đêm, ta từ một tân nương đã từng rất hạnh phúc biến thành một phụ nhân dâm đãng.
Gần như tất cả mọi người đều mắng ta, bọn họ cảm thấy tiếc cho chàng thiếu niên công tử vô song đó, cảm thấy tất cả sự chân thành của hắn đều đã đặt sai người.
Bạn thấy sao?