7.
"Cháu có thể tưởng tượng không? Một người đàn ông trưởng thành như bố cháu, lại trốn trong một cái tủ nhỏ. Khi tôi tìm thấy ấy, bố cháu đang cuộn tròn trong tủ, tay chân gần như biến dạng.”
"Tôi muốn định kéo người ra ấy nhất định không chịu ra ngoài, trốn trong đó cả ngày không ăn uống.”
"Tôi chưa bao giờ thấy bố cháu sợ hãi đến thế. Lúc đầu, tôi còn tưởng mẹ cháu biết gì đó nên đã dọa ông ấy. Mãi đến khi tôi gọi cho chị ta, tôi mới hiểu tại sao bố cháu lại sợ hãi như ."
Tốc độ của dì Từ càng lúc càng nhanh, hô hấp càng lúc càng dồn dập.
“Tại sao?” Tôi lo lắng hỏi.
"Bởi vì đã phát hiện ra bí mật của một người, cho nên ấy phải che giấu nó, nếu không sẽ bị g.i.ế.t."
Nghe câu này, toàn thân tôi lạnh toát.
"Bố tôi đã phát hiện ra bí mật của ai? Mau cho tôi biết đi."
Tôi sốt ruột .
Dì Từ không trả lời câu hỏi, dường như ta không nghe thấy tôi gì, tự mình tiếp tục lẩm bẩm:
“Khó trách ấy sợ thành bộ dạng như , tôi cũng rất sợ hãi. Bố cháu người kia nhất định đã phát hiện biết bí mật đó, ấy không sống .”
“Đêm hôm đó, bố cháu đột ngột bước ra khỏi tủ. Mấy ngày liền, ấy gần như không ăn gì, cả người gầy như một bộ xương khô, ấy thẳng vào tôi, nở một nụ cực kỳ đáng sợ."
“Tôi sợ đến mức trốn dưới gầm giường. Nhưng ngay sau đó, bố cháu cũng nằm xuống, chằm chằm vào tôi, rồi một cảnh tượng không thể giải thích đã xảy ra.”
“Bố cháu dường như bị thứ gì đó kéo lên, tôi không dám phát ra tiếng . Giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng xương gãy, sau đó ấy nặng nề ngã xuống đất, cổ mềm nhũn rủ sang một bên.”
"Anh ấy không nhảy lầu tự tử, ấy c.h.ế.t ở nhà, trước mặt tôi!"
Giọng của dì Từ trở nên chói tai.
"Hiện tại người kia đang đi tìm tôi, bởi vì hắn biết, tôi cũng phát hiện bí mật của hắn."
"Cháu có biết mấy ngày nay tôi trốn ở đâu không? Tôi trốn ở trong tủ lạnh, cứ nghĩ hắn ta sẽ không tìm tôi, hắn vẫn tìm thấy tôi."
Giọng của dì Từ bỗng dưng điên cuồng bất thường.
Tôi không thể tưởng tượng người phụ nữ này lại phải chịu đựng việc sống trong tủ lạnh nhiều ngày liên tiếp.
Đây không phải là điều mà một người bình thường có thể .
Trừ khi ta cực kỳ sợ ai đó.
Tôi nghĩ về những gì cảnh sát đã .
Có lẽ em trai tôi đã tự mình chui vào đó.
Thằng bé đang trốn trong nệm để né tránh người trong nhà.
Đột nhiên, giọng vô cùng sợ hãi của dì Từ vang lên từ điện thoại di :
"Hắn ta đến rồi."
Tim tôi lập tức bị bóp chặt.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân.
Tiếng bước chân rất lạ.
Nghe không giống như đang đi bình thường,
Nó giống như đang lê hai chân trên mặt đất.
Có một tiếng cọt kẹt.
Là âm thanh của thứ gì đó mở ra.
Dì Từ hét lên một tiếng ngắn ngủi.
Sau đó, nó đột ngột kết thúc.
Tôi nghe thấy tiếng của một thứ sắc bén cắm vào da thịt.
Tay tôi bắt đầu run rẩy điên cuồng.
Điện thoại trên tay rơi xuống đất.
Nhưng có lẽ nó đã cờ nhấn vào nút mở loa, một giọng từ bên trong phát ra rõ ràng:
"Tiếp theo là đến lượt mày, mày sẽ không thể trốn thoát!"
Giọng cực kỳ hung ác của dì Từ vang lên từ điện thoại.
Tôi sợ quá nên vội vàng cúp máy.
Tim đập thình thịch.
8.
Tôi thở hổn hển.
Dì Từ đã không cho tôi biết người đó là ai trước khi c.h.ế.t.
Là mẹ hay chị cả?
[Note: Dành cho ai thắc mắc, ở Trung xưng hô gọi người khác đều là “Tā”, chỉ khác nhau ở cách viết nên lúc chuyện rất khó để phân biệt giới tính. Vì đoạn này nhân vật “Tôi”vẫn nghĩ “hung thủ” là mẹ hoặc chị cả, trong khi dì Từ lại gọi là “hắn ta”.]
Đột nhiên, điện thoại di ong ong rung lên.
Tôi sợ hãi nhấc máy.
Là số điện thoại của cảnh sát.
"Bạn học Bạch Nhu, chúng tôi đã tìm thấy một manh mối quan trọng khác về em trai của cháu."
"Xin hãy ghi nhớ kỹ những gì tôi sau đây."
"Cho dù bây giờ cháu đang giấu tôi điều gì, cháu cũng phải cho tôi biết tất cả những chuyện mình biết. Bởi vì hiện tại tôi là người duy nhất cháu có thể tin tưởng."
Không biết là vì sao lời của người cảnh sát mang lại cho tôi cảm giác vô cùng an toàn.
Tôi không kìm mà rơi nước mắt.
Tôi đã kể với cảnh sát mọi chuyện xảy ra, bao gồm cả sự kỳ lạ của mẹ và chị cả tôi.
"Bạch Nhu, cháu có nhớ tôi đã gì với cháu không? Ngay cả người c.h.ế.t cũng có thể dối."
“Ý là sao?” Tôi vội vàng hỏi.
"Chúng tôi đã tiến hành giải phẫu thi thể của em trai cháu, phát hiện nội tạng trong cơ thể thằng bé đã héo rút và thối rữa. Dựa vào mức độ phân hủy, có thể phán định rằng em trai cháu đã c.h.ế.t từ một năm trước."
Tôi sốc đến mức không thể gì.
Người em trai thích ôm tôi nũng, thích len lén mua kẹo cho tôi ăn, khi tôi đến kỳ kinh nguyệt sẽ đỏ mặt mua băng vệ sinh cho tôi, đã c.h.ế.t từ một năm trước.
Vậy rốt cuộc là thứ gì đã ở chung với tôi suốt một năm nay?
"Cháu không tin những gì đâu."
Tôi cố gắng từng chữ.
"Bạch Nhu, đã đến lúc cháu phải chấp nhận sự thật. Em trai cháu đã qua đời một năm trước rồi."
Đầu tôi ong ong, lưng tôi cứng đờ.
Chắc chắn là ấy đang dối.
Cả người tôi run rẩy.
“Tôi đang gửi cho cháu giấy chứng tử của thằng bé.”
Tôi nhận một tin nhắn văn bản.
Trên đó ghi là giấy chứng tử của em trai tôi.
Nguyên nhân tử vong là do nội tạng bị vỡ.
Trong giây lát tôi nhớ đến những dòng chữ em trai đã viết dưới tấm ván giường.
Trong nhà có một người không nên tồn tại.
Em ấy đã phát hiện ra một bí mật khủng khiếp.
Thì ra thằng bé đã phát hiện ra bí mật của mình.
Em trai phát hiện ra bí mật rằng chính mình đã c.h.ế.t.
Khi phát hiện một người đã c.h.ế.t, hắn ta sẽ tìm mọi cách để .
Lời của chị cả lại hiện lên trong đầu tôi.
Mọi thứ tôi phát hiện ra đều là điều em ấy muốn tôi khám .
"Tôi biết điều này rất khó để chấp nhận cháu phải đối mặt với nó."
"Tiếp theo đây, tôi sẽ cho cháu biết thêm một sự thật tàn khốc."
Bạn thấy sao?