5.
Những viên gạch lát sàn bóng loáng, có thể phản chiếu một chút khuôn mặt của em tôi.
Tôi nhấn nút tạm dừng.
Cuối cùng, tôi thấy một khuôn mặt người đằng sau khuôn mặt của thằng bé trên nền gạch.
Khuôn mặt của người đàn ông rất gần với em ấy, gần đến mức giống như đang dựa vào vai em tôi .
Mái tóc đen che khuất hoàn toàn khuôn mặt của người này.
Thằng bé rõ ràng cũng ý tới người ở phía sau nên mới tỏ ra sợ hãi như .
Đó chính là điều em ấy sợ.
Tim tôi đập nhanh hơn.
Đoạn phim thứ ba có tên là "Kề cận".
Mở đầu là khung cảnh đen như mực.
Tôi thậm chí không thể nghe thấy tiếng thở.
Dần dần, hình ảnh trở nên tươi sáng hơn một chút.
Tôi cau mày và chăm vào màn hình.
Góc này dường như quay ở dưới gầm giường.
Máy quay tập trung vào tấm gỗ ở cuối giường.
Ý nghĩ này khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến nó.
Khi đó, người quay phim đang trốn dưới gầm giường của em trai mình.
Đột nhiên, máy quay chuyển , góc từ từ hướng ra ngoài giường.
Tôi thấy một đôi dép sọc xanh.
Trong chốc lát, da đầu tôi tê dại.
Bởi vì đôi dép này chính xác là thứ tôi đang mang trên chân lúc này.
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao đoạn phim này có tên là "Kề cận".
Bởi vì người quay phim trốn dưới gầm giường đang tiến lại gần tôi.
Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh.
Dưới gầm giường vang lên tiếng ma sát chói tai,
Giống như có người dùng móng tay bén nhọn ra sức mài lên sàn nhà.
Tôi chậm rãi lùi lại, chằm chằm vào chiếc giường.
Đúng lúc này, một bàn tay lặng lẽ đặt lên vai tôi.
Tôi giật mình quay đầu lại.
Chị cả đứng sau lưng tôi, tôi đầy khó hiểu.
"Tiểu Nhu, khuya như rồi, em tới đây gì?"
Tôi chỉ vào gầm giường với vẻ mặt sợ hãi.
Chị cả nghi ngờ xuống gầm giường.
Chị bước tới cạnh giường và nằm xuống.
Sau đó chị ấy "Ơ" rồi chui vào gầm giường.
“Chị?” Tôi lo lắng hét lên.
Dưới gầm giường im lặng đến c.h.ế.t người, không có bất kỳ âm thanh nào.
Tôi vội vàng nằm xuống.
Tôi thấy chị cả đang lên trên.
"Tiểu Nhu, em mau vào đây xem này."
Chị ấy trầm giọng với tôi.
Tôi nhanh chóng chui vào.
Trên tấm ván gỗ dưới gầm giường viết dày đặc những dòng chữ nhỏ.
"Có một thứ rất đáng sợ đang ẩn giấu trong gia đình chúng tôi.
Quan trọng nhất là không ai nhận thấy điều này.
Người phụ nữ đó là người thừa.
Ngay từ đầu ấy chưa bao giờ tồn tại.
Tôi sợ.
Mỗi ngày ấy đều theo dõi tôi để xem tôi có biết bí mật của ấy hay không.
Tôi đã phát hiện ra nó.
Tôi chỉ có thể giả vờ như không để ý tôi biết mình không thể giả vờ lâu .
Đôi mắt của ấy luôn chằm chằm vào tôi.
Tôi phải trốn đi đâu đó mà ấy không thể tìm thấy.
Đoạn văn này viết bởi em trai tôi.
Nhưng tất cả những điều này là sao?
"Có thêm một người trong gia đình" nghĩa là gì?
Đúng lúc này tôi ngửi thấy mùi lạ.
Nói chính xác hơn thì có mùi máu thoang thoảng.
Mùi máu phát ra từ người chị cả.
Không biết từ lúc nào, chị ấy đã nghiêng đầu sang một bên và tôi một cách vô cảm.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng không tôi có cảm giác như đầu chị ấy dường như bị móp một cách bất thường.
"Chị, sao chị lại em như ?"
Tôi cảm thấy hơi sợ khi chị tôi.
Chị cả đột nhiên đến gần tôi, chậm rãi : "Tiểu Nhu, em nghĩ người thừa trong nhà là ai?"
6.
Tôi không kiềm chế mà rùng mình.
Chị cả có ý gì?
"Tiểu Nhu, chị chỉ muốn nhắc nhở em, dù em có sợ hãi đến đâu thì cũng không thể biểu hiện khác thường trước mặt mẹ. Nếu để mẹ nghi ngờ em, bà ấy sẽ cố gắng thể hiện sự kỳ lạ trước mặt em."
"Chúng ta nhất định phải tiên hạ thủ vi cường*, g.i.ế.t c.h.ế.t bà ấy."
[*Nguyên văn: 先下手为强: Xiān xiàshǒu wéi qiáng: Binh pháp Tôn Tử có câu 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương' có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.]
Một tia hung ác hiện lên trên khuôn mặt của chị cả.
Tôi bị chị dọa giật mình hoảng sợ, khó khăn : “Chị ơi, đó là mẹ của chúng mình!”
Chị bất lực tôi: “Chị đã với em bao nhiêu lần, mẹ của chúng ta đã c.h.ế.t rồi, em có muốn bị bà ấy sát dã man như em út không?”
Mẹ tôi đã c.h.ế.t thật rồi sao?
Trong lòng tôi vẫn còn nghi ngờ.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mùi máu tanh trên chóp mũi ngày càng đậm.
Ta hoảng sợ thấy trán của chị cả bị lõm xuống một mảng lớn.
Ở mức độ đó, không có một người bình thường nào có thể sống sót với vết thương như thế .
Chị cả hoàn toàn không nhận thức sự kỳ lạ của chính mình.
Chị ấy thẳng vào tôi : “Tiểu Nhu, chúng ta không thể mềm lòng , nhất định phải g.i.ế.t c.h.ế.t bà ấy.”
Trong đầu tôi lại vang lên những gì chị cả trước đó.
Nếu ấy nghi ngờ , ấy sẽ cố gắng hết sức để thể hiện sự khác lạ trước mặt .
Nỗi sợ hãi trong lòng gần như nuốt chửng tôi.
Đôi mắt của chị cả mở to vô cùng, khóe mắt gần như tách ra.
Chị ấy nghiêng đầu thẳng vào tôi không chớp mắt.
"Tiểu Nhu, chị quên không hỏi em. Ngày hôm đó, lúc mẹ bảo chị đi lấy hàng chuyển phát nhanh, bà ấy đã gì với em?"
Chị mở miệng nở một nụ cực kỳ mất tự nhiên.
Tóc tai tôi dựng đứng cả lên.
Nụ này giống như có ai đó dùng sức kéo mặt chị lên, cường điệu đến mức khủng khiếp.
Tim tôi đập mạnh, tôi lắc đầu giả vờ bình tĩnh: “Em quên mất rồi chị. Em buồn ngủ quá, muốn quay về đi ngủ.”
Tôi vừa định bò ra khỏi gầm giường thì chân đã bị giữ chặt lại.
"Tiểu Nhu, mẹ đã ngủ rồi. Hiện tại là thời điểm tốt để g.i.ế.t mẹ, chúng ta hành ngay đi."
Chị cả trầm giọng .
Tôi hoảng sợ đá tay chị ra.
"Chị ơi, để em suy nghĩ lại nhé!"
Tôi không dám quay lại chị cả dưới gầm giường, cắm đầu chạy về phòng.
Nửa đêm.
Tôi nằm trên giường dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể ngủ .
Rõ ràng là chị cả đã c.h.ế.t.
Những gì mẹ với tôi đều là sự thật.
Vì em trai đã phát hiện ra bí mật của chị cả nên thằng bé mới bị g.i.ế.t c.h.ế.t.
Nhưng mẹ tôi cũng cư xử rất kỳ lạ.
Hai người thân thuộc khi trước, giờ lại trở nên xa lạ đến mức khiến tôi sợ hãi.
Tôi òa lên khóc nức nở với sự sợ hãi và đơn đang dần bao trùm lấy tim mình.
Khóc xong tôi cũng bình tĩnh lại một chút.
Người duy nhất biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày bố mẹ tôi ly hôn là bố tôi.
Mặc dù bố tôi đã tự sát vẫn còn một người có thể biết chút gì đó.
Cô ta là người của bố và là lý do khiến bố rời bỏ mẹ con chúng tôi.
Tôi đã từng rất ghét người phụ nữ này.
Tôi thậm chí còn hẹn gặp và cầu xin ta đừng hủy hoại gia đình chúng tôi.
Trong điện thoại của tôi vẫn còn lưu giữ thông tin liên lạc khi ấy.
Bố tôi đã dành nhiều thời gian với người phụ này trước khi tự sát. ta chắc chắn sẽ biết điều gì đó.
Tôi run rẩy bấm số mà tôi vô cùng căm ghét.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người trả lời.
"Dì Từ." Sau khi công tác chuẩn bị tâm lý, tôi mở lời.
Nghe thấy giọng của tôi, hơi thở trong điện thoại đột nhiên trở nên dồn dập.
"Cháu tìm tôi gì?”
"Tôi muốn biết bố tôi có điều gì kỳ lạ với dì trước khi ông ấy tự tử không?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc.
Ngay cả tiếng thở cũng trở nên yếu ớt hơn.
Một lúc lâu sau, giọng bên kia điện thoại vang lên.
“Bố cháu không t.ự s.á.t tất cả mọi người, kể cả cảnh sát, đều cho rằng ấy t.ự s.á.t.”
“Ngày đó, ấy muốn cùng mẹ cháu đi bàn chuyện ly hôn, sau khi trở về tôi phát hiện tâm trạng của ấy trở nên rất kỳ lạ, giống như là đang sợ hãi cái gì đó.”
Bạn thấy sao?