Hôn Ước Với Con [...] – Chương 7

7

Tôi đứng bên cạnh ông, nhẹ nhàng vuốt những nếp nhăn trên gương mặt ông, ông không hề cảm nhận .

Ngẩng đầu lên, tôi thấy con rắn đen đang cuộn trên cây hòe.

Tôi nghe thấy hắn đang chuyện.

“Con bé này sắp chết rồi, nó muốn đính ước với ngươi để kéo dài mạng sống, cây hòe, ngươi đồng ý chứ?”

Một giọng già nua vang lên: “Không. Số mệnh đã định, không thể thay đổi.”

Con rắn đen lè lưỡi, thản nhiên : “Ngươi không đồng ý, thì ta đồng ý.”

“Ngươi…”

“Ta không tin số mệnh. Hơn nữa, tự nhiên có một vợ nhỏ, có gì không tốt chứ?”

“Ngươi… thích nó sao?”

“Ta thường thấy nó bên bờ suối, nó bắt cá rất giỏi.”

Tôi mỉm tỉnh dậy, vừa mở mắt đã ôm Tiểu Hắc khóc thật lâu.

Tiểu Hắc vẫn đang ngủ.

Không biết khi nào hắn sẽ tỉnh… hay là… sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Hắn thích tôi. Thích tôi nhiều năm như , vẫn kiêu ngạo, không chịu thừa nhận.

Đồ rắn xấu xa.

Tôi lên núi đốt rất nhiều giấy tiền cho ông nội, cầu xin ông cho Tiểu Hắc tỉnh lại, cầu xin ông để Tiểu Hắc sống tiếp.

Trời dần trở lạnh, tôi ngồi dưới gốc cây hòe, thay ông nội tiếp tục đan áo len cho Tiểu Hắc.

Thân rắn của hắn dài hơn trước nhiều, áo len phải đan lại từ đầu.

“Trời lạnh rồi, định ngủ luôn cho đến hết mùa đông sao?”

“Ông nội từng , sau này sẽ cùng tôi sống, chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.

Ngày nào cũng ngủ như heo thế này, toàn là tôi chăm sóc , mau tỉnh dậy chăm sóc tôi đi.”

“Giờ trong làng đã có dịch vụ giao hàng tận nơi rồi, tiện lắm, tôi có thể đặt đồ trên mạng, không cần đi xa nữa.”

“Tôi không muốn lên thành phố nữa… Chúng ta sống cả đời trên núi này có không?”

Nhưng chẳng có câu trả lời.

Tiểu Hắc vẫn không tỉnh lại, hơi thở của hắn yếu dần, gần như chẳng còn nhận ra.

Hắn… sắp chết rồi.

Khi tuyết phủ kín núi, sương mù dày đặc, khắp nơi trắng xóa như bạc.

Tôi ôm Tiểu Hắc, từng bước leo lên núi.

Mỗi bước đều nặng nề, cơ thể hắn quấn quanh người tôi giờ nhẹ hơn rất nhiều.

Cuối cùng, tôi lại đứng dưới gốc cây hòe, ngẩng đầu tán lá xanh thẫm của cây ngàn năm tuổi.

“Cây hòe gia… ông hòe… Tôi biết ngài nghe lời tôi .”

Tôi ôm Tiểu Hắc, hít mũi, nước mắt không ngừng trào ra: “Tiểu Hắc sắp chết rồi… xin ngài cứu hắn đi, không?

Dùng mạng của tôi… đổi lấy mạng của hắn cũng .”

Gió lạnh thổi qua, tuyết giá buốt quất vào mặt tôi.

Tôi nhắm mắt lại, gương mặt bị gió lạnh tê cứng.

Dù tôi gọi thế nào, cây hòe vẫn không đáp lại.

Nhưng tôi chắc chắn… cây hòe nghe thấy.

Chỉ là… nó không muốn trả lời tôi.

Tôi ôm con rắn đen co ro dưới gốc cây, hơi thở của Tiểu Hắc càng lúc càng yếu, ngay cả linh thể cũng sắp không giữ nổi.

Tôi nghĩ kỹ rồi.

Nếu hắn không còn nữa, tôi sẽ ở lại đây… để chết rét cùng hắn.

Nhưng mà… con rắn trong lòng tôi chưa chết.

Hắn khẽ đậy, cái đầu rắn rúc sâu vào ngực tôi.

Giọng thiếu niên quen thuộc vang lên: “Em ôm tôi ở đây ? Lạnh chết tôi rồi!”

Cổ tôi cứng đờ, từ từ cúi xuống, chạm vào đôi mắt đen láy của Tiểu Hắc, hít mạnh một hơi, vừa mừng vừa khóc: “Anh… tỉnh rồi!”

Trong căn nhà nhỏ dưới chân núi.

Thiếu niên cao gầy mặc áo khoác phao đen đi tới đi lui trong phòng, gương mặt tuấn tú trắng trẻo đầy lạnh lùng, lúc này lại lộ rõ vẻ sốt ruột.

Hắn quay một vòng, rồi dừng bước, ném cho tôi một tờ khăn giấy: “Đừng khóc nữa! Tôi rồi, tôi sẽ không chết!”

Tôi hít mũi, lau nước mắt, vẫn chẳng thể tin nổi.

Tôi sợ Tiểu Hắc lừa tôi.

Tiểu Hắc thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi: “Đúng là giờ tôi chỉ còn linh thể, tôi sẽ không chết.

Ngủ lâu là vì tôi rời cây hòe quá lâu, cơ thể yếu đi nên mới ngủ mê.

Chỉ cần ở gần cây hòe, hấp thu thêm linh khí là sẽ tỉnh thôi.”

Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Những chuyện rối rắm này… tôi chẳng hiểu nổi.

Tiểu Hắc lại kiên nhẫn giải thích:”Nói một cách đơn giản… là… tôi vốn dĩ không phải tự mình tu luyện thành tinh, mà là nhờ vào cây hòe, nên mới có linh trí.

Thời gian có linh trí cũng chưa lâu, mà tôi cũng chẳng phải loại thích hợp để tu luyện.”

“Em rời khỏi làng núi rồi, tôi phát hiện ra… dù có hôn ước, em cũng không thể sống lâu, nên tôi đã dùng cơ thể mình hiến tế cho em.

Nhưng mà… tôi vẫn giữ lại linh thể, vẫn sống , chẳng khác gì cả.”

“Ờ… chỉ có một điểm không hay lắm, là tôi thật sự sẽ không thể tu luyện phi thăng nữa…

Nhưng mà… vốn dĩ tôi cũng không giỏi mấy chuyện đó.”

“Trước đây tôi không dám với em… vì tôi từng khoác lác mình rất lợi , sợ em xem thường tôi.”

Tôi chậm rãi nghe, cuối cùng cũng hiểu một chút.

Rồi tôi hỏi thêm vài chuyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...