QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/hon-uoc-voi-con-ran-den/chuong-1
6
Giải trừ hôn ước rồi, hắn sẽ quay về núi, tìm một con rắn cái màu đen sống cùng sao, hay sẽ tiếp tục tu luyện, cuối cùng phi thăng, hưởng những ngày tháng tự do?
Tôi không nỡ rời xa Tiểu Hắc.
Nhưng trận pháp đã bắt đầu rồi.
Tôi sắp chết.
Lục Nguyên nhắm mắt niệm , ngay khi tôi lặng lẽ chờ đợi ý thức mình biến mất, ta bỗng mở choàng mắt.
“Không đúng!” – .
“Sao… sao ?” – Tôi , trong lòng thấp thỏm lo sợ có vấn đề.
Lục Nguyên cau mày, tôi chằm chằm: “Trên người … không có hôn ước.”
Tôi chớp mắt, còn chưa kịp mừng rỡ.
Lục Nguyên lại : “Còn nữa, con rắn đen mà nhắc đến… tôi không cảm nhận sự tồn tại của nó.
Nó đã chết rồi!”
Không thể nào!
Tôi hoảng loạn: “Tiểu Hắc sao có thể chết , hắn vẫn đang ở phòng trọ của tôi, mấy ngày nay vẫn luôn bên cạnh tôi cơ mà!”
Tôi vội vàng rút điện thoại, bấm số gọi cho hắn.
Điện thoại đổ chuông mãi, không ai bắt máy.
Tôi gọi hết lần này đến lần khác, Tiểu Hắc vẫn không hề nghe.
Rõ ràng hắn đã học cách nhận cuộc gọi rồi mà!
Lục Nguyên lái xe chở tôi quay về căn phòng trọ, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, đẩy kính, đạp ga hết cỡ:
“Người và quái khác nhau. Người chết rồi thì có linh hồn, không thấy, sờ không .
Nhưng quái sau khi chết sẽ có linh thể, qua giống như còn sống, nhất là những kẻ chưa hóa hình, có thể tạm thời biến thành hình người, tồn tại trên thế gian này một khoảng thời gian, thường là khoảng một năm.”
“Con rắn đó… nó đến tìm bao lâu rồi?”
Tôi nghe tai ù ù, theo phản xạ đáp: “Hơn hai tháng.”
“Mới có hai tháng? Thế sao bảo nó rất yếu, ngủ mê man bất thường? Đáng lẽ chưa đến giai đoạn đó mới đúng.”
Tôi sững người, tim như bị ai siết chặt: “Hắn… hắn hắn tìm tôi… đi bộ mất nửa năm trời…”
Chiếc xe lao vút đi trong đêm.
Giọng Lục Nguyên trầm thấp như phán quyết tử hình: “Vậy thì đúng rồi… Hắn chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Đợi thêm một thời gian ngắn thôi, khi hắn rơi vào giấc ngủ sâu thực sự, ngay cả linh thể cũng sẽ biến mất.”
Hốc mắt tôi đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Con rắn đen đó… có lẽ đã dùng một cách nào đó… từ lâu đã hiến dâng tính mạng của mình vì .
Cô không cần lo sẽ chết nữa.” – Lục Nguyên .
Nhưng như thì có khác gì tôi đâu.
Tôi vốn dĩ là người đáng ra phải chết.
Tiểu Hắc lừa tôi… Hắn hắn đã tu luyện thành hình người, muốn giải trừ hôn ước, sẽ quay về núi tiếp tục tu luyện.
Hắn vốn không có “sau này”.
Hắn lừa tôi.
Tôi vội vàng chạy về phòng trọ, chỉ thấy một con rắn đen dài hơn ba mét cuộn mình trên giường.
Tôi gọi hắn: “Tiểu Hắc?”
Tiểu Hắc không đáp, ngủ thật say.
Tôi đẩy hắn mấy lần, hắn vẫn không đậy.
Lục Nguyên bước vào, Tiểu Hắc, rồi khẽ lắc đầu với tôi.
Nước mắt cay xè trào ra, tôi gục xuống cạnh giường, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Tiểu Hắc mà khóc nức nở.
Tiểu Hắc ngủ quá sâu, Lục Nguyên , nếu lần này hắn không tỉnh lại… thì sẽ ngủ mãi mãi.
Linh thể của hắn sẽ dần tan biến.
Tôi thu dọn hành lý, bắt taxi đưa Tiểu Hắc trở về ngôi làng nhỏ, nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu.
Chuyến xe này tiêu tốn gần hết số tiền tích góp của tôi, vì quãng đường thật sự quá xa.
Hơn nữa tôi còn mang theo Tiểu Hắc, chẳng thể dùng phương tiện công cộng nào khác.
Tiểu Hắc lớn rồi, nặng hơn trước rất nhiều.
Tôi ôm con rắn đen đang ngủ say, để thân rắn của hắn quấn quanh người mình, từng bước một leo lên núi.
Cây hòe ngàn năm trên đỉnh núi vẫn đứng sừng sững, lá cây tỏa hương thanh mát khiến lòng người dễ chịu.
Tôi ôm nỗi buồn, ngồi xuống cạnh gốc cây hòe.
Tiểu Hắc chết rồi… tôi cũng không muốn sống nữa.
Tôi thích hắn. Dù trước đây luôn cố gắng không thừa nhận, tôi thật sự thích hắn.
Lúc còn nhỏ, Tiểu Hắc luôn ở bên tôi.
Hắn lúc nào cũng chiều tôi, tôi muốn ăn thịt gà, hắn sẽ đi bắt gà rừng suốt đêm.
Tôi bơi trong sông, hắn luôn ở cạnh, để tôi chẳng bao giờ sợ bị chìm xuống.
Nhưng…
Có lẽ hắn … chỉ vì sợ bị tôi kéo chết cùng.
Thế , nếu hắn thật sự không thích tôi… Vậy tại sao hắn lại hiến dâng chính mình, giải trừ hôn ước, để tôi sống tiếp?
Tôi ôm chặt thân rắn lạnh lẽo, gọi tên hắn: “Tiểu Hắc… Tiểu Hắc…”
Tiểu Hắc không đậy, cũng không tỉnh lại.
“Chúng ta đã về núi rồi, về nhà rồi… tỉnh dậy đi.”
Tựa vào cây hòe, tôi ngủ thiếp đi, và mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tôi giống như một kẻ đứng ngoài câu chuyện, thấy cảnh nhiều năm trước — ông nội dắt bé mười tuổi là tôi lên núi “cầu thân”.
Ông nội đang vẽ pháp trận, bé mười tuổi cầm cây kẹo mút, ngửa đầu cây hòe ngàn năm.
Bạn thấy sao?