5
“Em không ăn rau cải, em muốn ăn gà luộc!”
“Muộn rồi, để mai .”
Chuyện Tiểu Hắc đập vỡ kính khiến trung tâm triển lãm vật náo loạn, du khách bị dọa chạy tán loạn, có người còn khóc thét.
Ông chủ của hắn vốn là một thuật pháp sư, ban đầu Tiểu Hắc để kiếm tiền, cuối cùng lại thành ra lỗ nặng vì phải hoàn trả toàn bộ tiền vé.
Lão quát Tiểu Hắc và tôi một trận dài, rồi bảo hắn sau này khỏi cần đến nữa.
Chúng tôi mãi đến hơn chín giờ tối mới lết một người một rắn về nhà.
Tiểu Hắc ngồi trước bàn, nghiến răng : “Tất cả là tại tên đàn ông đó! Một ngày nào đó, tôi sẽ ăn thịt hắn!”
“Không ăn thịt người!”
Tôi xong, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, sau đó trong đầu bất giác bắt đầu nghĩ ngợi.
Phản ứng của Tiểu Hắc… giống như đang ghen thì phải.
Chúng tôi danh nghĩa là vợ chồng, cảm bao năm nay vẫn chỉ giống như người thân, mà bây giờ…
Tôi chần chừ, ngẩng đầu Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc… có phải… thích tôi không?”
Tiểu Hắc đặt đũa xuống, nghiêng đầu tôi, vẻ mặt ngơ ngác, như thể đang suy nghĩ “thích” nghĩa là gì.
Ngay sau đó, hắn đứng bật dậy, hừ giọng: “Tôi mới không thích ! Nếu không vì , tôi đã sớm phi thăng rồi!
Chờ tôi tìm cách giải trừ hôn ước, tôi sẽ rời đi, tôi không thèm ở bên cạnh , tôi sẽ quay về núi!”
Như một thùng nước đá dội thẳng lên đầu tôi.
Tiểu Hắc… không thích tôi.
Phải rồi, sao hắn có thể thích một người đã ép buộc hôn ước lên hắn cơ chứ?
Là tôi… là tôi thích hắn.
Tôi cúi đầu, trong lòng khẽ thừa nhận — là tôi thích hắn.
Thấy tôi im lặng, Tiểu Hắc ngập ngừng hỏi: “Khi nào chúng ta quay về núi?”
“Chờ thêm một tháng nữa đi.”
Tôi ích kỷ, vẫn muốn sống thêm một tháng.
Một tháng sau, hắn có thể về núi… Còn tôi… sẽ không thể trở về nữa.
Tôi đã quyết định — một tháng sau sẽ chết.
Vì tôi xin nghỉ việc, dành ra tháng cuối cùng của đời mình, muốn đưa Tiểu Hắc đi chơi khắp nơi, xem như bù đắp cho hắn, vì bao năm nay hắn bị tôi coi như “bùa kéo dài mạng sống”.
Tôi dẫn Tiểu Hắc đi khắp nơi: trò chơi trốn thoát trong phòng kín, công viên giải trí, thủy cung, vườn thực vật…
Chúng tôi cũng ăn đủ món: lẩu cay, salad, đồ Hàn, đồ Nhật, đồ Thái…
Có thể đi thì đều đi, có thể ăn thì đều ăn.
Tôi còn mua cho Tiểu Hắc rất nhiều quần áo mới.
Hắn rất vui, đi đâu cũng háo hức , thử, nếm, sờ.
Như một đứa trẻ ngây thơ, tính cách hắn thuần khiết, trong sáng.
Tôi cũng chơi vui chẳng kém, dường như lần đầu tiên trong đời tận hưởng một cuộc sống đầy màu sắc.
Chỉ là… những ngày vui luôn quá ngắn ngủi, một tháng trôi qua thật nhanh.
Ngày tôi phải chết… cuối cùng cũng tới.
Tiểu Hắc cũng đã chơi mệt rồi, đêm đó hắn nằm cạnh tôi, khẽ hỏi: “Khi nào chúng ta về?”
Tôi hỏi lại: “Thành phố này không vui sao? Anh thích quay về núi đến thế à?”
“Vui thì vui… tôi thích ở núi hơn, ở đó không có người khác, tôi có thể thoải mái quấn lấy , còn có thể chơi trên cây.”
Trong thành phố có quá nhiều người, hắn không thể tùy ý hóa về nguyên hình.
Tôi còn định gì đó, Tiểu Hắc đã ngủ mất rồi.
Hắn ngủ ngày càng nhiều, cơ thể càng lúc càng yếu ớt.
Dù hắn không , tôi vẫn cảm nhận … hôn ước đang kéo hắn xuống, khiến hắn kiệt quệ, sắc mặt bệnh tật trắng bệch.
Tôi nằm bên cạnh, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ hắn, khẽ thì thầm: “Ngày mai thôi… mai sẽ tự do về núi.”
Tôi gọi Lục Nguyên đến pháp trận.
Lục Nguyên cực kỳ không nguyện, mấy lần hỏi tôi có chắc chắn đã nghĩ kỹ chưa.
Tôi gật đầu.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, bắt đầu đi.” Tôi hít sâu một hơi, hôm nay mặc chiếc váy dài hoa nhí, là bộ váy đẹp nhất, thuộc về riêng tôi.
Tôi muốn chết một cách thật xinh đẹp.
Lục Nguyên dẫn tôi đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Bên trong nhà máy bụi bặm mù mịt, trống trải vắng lặng, ta dùng máu gà vẽ trận pháp lên nền đất.
Anh đeo kính, áo sơ mi trắng, quần tây, trông chẳng khác gì một nhân viên văn phòng hay một doanh nhân thành đạt, không ai nghĩ là một thuật pháp sư.
Vẽ xong trận pháp, Lục Nguyên tôi:
“Tôi tôn trọng quyết định của , nếu đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại.”
Tôi lắc đầu: “Tôi sẽ không hối hận.”
Vốn dĩ tôi đã là người phải chết, tôi không muốn kéo Tiểu Hắc chết theo.
Cũng may có Tiểu Hắc, nhờ hắn mà tôi mới có thể sống thêm từng này năm, còn thấy nhiều điều trên thế giới này, như đã lời quá nhiều rồi.
Ông nội dưới kia chắc cũng đang nhớ tôi, tôi nên xuống đó bầu với ông.
Tôi đứng trong pháp trận, tất cả mọi chuyện đều đã hiểu rõ, mà nước mắt vẫn không thể kìm lại, rơi xuống không ngừng.
Tiểu Hắc thì sao?
Sau khi tôi chết, Tiểu Hắc sẽ thế nào?
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/hon-uoc-voi-con-ran-den/chuong-6
Bạn thấy sao?