Hôn Ước Từ Bé [...] – Chương 138

Một màn này lại Thái Lệ biến sắc.

 

Cô ta người đàn ông có cử chỉ thân mật với Chương Dạng đứng trước mặt mới ý thức tất cả những chuyện lúc trước là do chính mình nghĩ sai rồi.

 

"Cô, à?" Thái Lệ miễn cưỡng bày ra một nụ sau đó Chương Dạng hỏi.

 

Giờ phút này ta hận không thể khiến Chương Dạng quên mất hiết sự điên cuồng vừa rồi của ta.

 

Chương Dạng ngắn ngủi hai tiếng, cũng coi như là đã trả lời.

 

"Bị bắt nạt à?" Quý Hành Tung cúi đầu Chương Dạng rồi hỏi, hoàn toàn như thể không thấy Thái Lệ mới là người đỏ hai mắt chứ không phải Chương Dạng.

 

Chương Dạng , liếc thấy bóng hình Chu Vĩ cùng Trần Hồng Tinh trên cầu thang:"Cũng không phải."

 

Cô có thể đợi hai người đàn ông đi tới, trò này trước mặt hai người, rồi với Thái Lệ chủ đề hai người vừa .

 

Nhưng khi nghe giọng của Quý Hành Tung hỏi  có muốn về nhà không, Chương Dạng lại cảm thấy không thú vị.

 

Quan tâm đến những người nhàm chán là một việc nhàm chán.

 

"Ừm" Một tay nắm lấy quân phục của , gật đầu như nũng:"Em muốn về nhà."

 

"Em muốn tự đi sao?" Quý Hành Tung hỏi, biết Chương Dạng da mặt mỏng, có thể trực tiếp bế lên, thể diện của tổ tông đây mới là quan trọng nhất, nghe theo .

 

Quả nhiên, Chương Dạng không muốn bị bế lên, dùng Quý Hành Tung như cái nạng, chân cao chân thấp đi ra ngoài khách sạn.

 

Quý Hành Tung cũng rất phối hợp với , Chương Dạng muốn thế nào liền thế đó.

 

Nhưng một người cao một mét tám như ang phải cong eo xuống, cách tay treo túi xách tỉnh xảo của , người không chạm vào .

 

Anh hoàn toàn phối hợp với bước chân của Chương Dạng, bước chân không như ngày trường, cũng giống như Chương Dạng đi như dẫm kiến.

 

Thái Lệ còn có chút thất thần Chương Dạng rời đi cùng người đàn ông quân nhân xa lạ kia, thẳng đến khi đầu vai bị đập nhẹ một cái.

 

"Lệ lệ, tại sao xuống đây rồi?" Trân Hồng Tinh đi tới, vỗ vỗ vai Thái Lệ:"Tôi vừa quay người lại, đã không thấy tăm hơi đâu."

 

Thái Lệ há miệng thở dốc, liếc thấy bóng hình Chu Vĩ, ánh mắt lại không khống chế lại về hướng Chương Dạng với Quý Hành Tung, đã trằn trọc cả đêm, bây giờ tại lúc này, trở nên có chút bình tĩnh.

 

"Không có gì, tôi cảm thấy có chút buồn chán, nên xuống dưới một lát." Thái Lệ , lại thoáng qua Chu Vĩ:" Không nghĩ tới dưới lầu lại gặp Chương tiểu thư, mà, ấy đã rời đi cùng một người đàn ông lạ."

 

Thái Lệ vừa xong lời này, ngẩng đầu giống như lơ đãng qua sắc mặt của Chu Vĩ.

 

Cô muốn biết khi Chu Vĩ nghe thấy Chương Dạng cùng người đàn ông khác rời đi sẽ có biểu cảm gì.

 

Nhưng mà, Chu Vĩ như là không nghe thấy, trực tiếp rời đi.

 

Chương Dạng đi đến bên cửa xe, Quý Hành Tung kéo cửa xe ra, ngay sau đó, đã Quý Hành Tung trực tiếp bế lên ghế phụ.

 

Ở trên đường, Chương Dạng mới biết Quý Hành Tung đang tụ họp với những chiến hữu ở đây.

 

Nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy Chương Dạng ở bên trong.

 

Chương Dạng suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vừa nãy lúc đến đây có biết chúng em đang cái gì không?

 

Quý Hành Tung đang lái xe lắc đầu, tới vội vàng, cũng chỉ nghe thấy câu mang theo vào phần ép buộc của Thái Lệ kia "Được không".

 

Anh cho rằng đang ở thế khó xử Chương Dạng, liền tự chủ trương đưa trở vê.

 

"Anh không biết còn không ?" Chương Dạng khiếp sợ.

 

Quý Hành Tung: "Ừm, em rất không vui."

 

Lời trả lời này trực tiếp Chương Dạng :"Em không vui vẻ, không thấy người đối diện em sắp khóc sao?" Nếu nghĩ lại, chẳng phải mới là người đi bắt nạt sao?

 

"Không thấy." Quý Hành Tung .

 

Chương Dang:"..."

 

Trong lòng lại nhịn không muốn .

 

"Tin tưởng em như ?" Chương Dạng hỏi.

 

Quý Hành Tung "Ừm" một tiếng, không giải thích nhiều.

 

Nhưng Chương Dạng cũng chỉ cần gật đầu như là đủ rồi, dọc đường đi, tâm Chương Dạng cực kì tốt, thẳng đến khi Quý Hành Tung bỗng nhiên mở miệng, tuyên bố một sự kiện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...