Chân Chương Dạng có chút đau, duỗi tay chống đỡ trên chiếc bàn đá cẩm thạch, đặt hết trọng tâm lên một chân khác, nghe Thái Lệ "khàn cả giọng" ở bên tai, không thể cộng nổi.
"Cuộc sống mà muốn phải dẫm đạp tấm chân của người khác, mộng tưởng của cũng quý báu thật đấy." Chương Dạng nhẹ giọng .
Thái Lệ: "Đó cũng là bởi ấy nguyện ý." Cô ta đỏ đôi mắt.
Cô ta cũng đã hoàn toàn vứt bỏ lương tâm của mình từ khi ngoại với Trần Hồng Tinh.
Nếu đã từ bỏ lương tâm mà có thể có cuộc sống mà mình muốn thì ta cũng nguyện ý ra sức thử một lần.
"Người như thì sao mà hiểu ?" Thái Lệ : "Các người sinh ra ở gia đình giàu có, ở thành phố lớn, lại như thế nào biết tôi giãy giụa?"
Chương Dạng không hé răng.
"Anh ấy..." Thái Lệ mím môi "Cô đừng đương với ấy, có không?"
Lúc này đây bản thân Chương Dạng cũng thấy giật mình.
Trong lòng Thái lệ có chút cay chát, ta không biết vì cái gì mà trong lòng mình còn có sự chiếm hữu dục mạnh mẽ như đối với Chu Vĩ, rõ ràng là ta bỏ rơi Chu Vĩ, mà khi thấy ta đối xử tốt với người khác, đặc biệt người này lại là ưu tú như Chương Dạng thì ta bắt đầu không ngồi yên nữa.
Cô ta muốn Chu Vĩ sống tốt, lại ngầm không muốn Chu Vĩ tìm còn tốt hơn chính mình.
Giống như, quyết định rời đi lúc trước của chính mình là sai rồi , sau khi Chu Vĩ rời khỏi chính mình thì không thể tìm thấy người nào tốt như ta mới đúng.
Chương Dạng hít sâu một hơi, không kiêm nữa ra ba chữ.
"Có bệnh."
Tuy rằng và Chu Vĩ chỉ là đồng nghiệp bình thường, cái cách này của Thái Lệ thật là khiến phải mở rộng tầm mắt.
Vốn dĩ Chương Dạng không muốn dây dưa gì với người trước mắt cả, xong lời này dự định rời đi, ai biết vừa mới xoay người thì ống tay áo lại bị Thái Lệ bắt .
Cô quay đầu lại thì đón nhận lấy đôi mắt đỏ au của Thái Lệ.
Chương Dạng:"..."
Tình cảnh trước mắt này, Thái Lệ lắp bắp khẩn cầu, dường như Chương Dạng đang bắt nạt người khác .
Người tới tới lui lui trong khách sạn không ít, mặc dù vẫn có một số người lo chuyện bao đồng tiến lên hỏi thăm chút xem chuyện là như thế nào, vẫn cứ có rất nhiều người cố ý hay vô đặt tầm mắt lên người Chương Dạng.
Người khóc, thoạt như trời sinh là bên yếu thế hơn người ta trìu mến.
Chương Dạng không đi , cho dù có ném Thái Lệ ra chân đau cũng không đi nhanh , chỉ cần Thái Lệ muốn đuổi theo thì vẫn có thể quấn lấy .
Chương Dạng có chút hối hận, sớm biết như thì nên mang theo người đi cùng mới đúng.
"Được không?" Thái Lệ còn lôi kéo Chương Dạng, cầu một câu đảm bảo.
Thật ra chuyện này đối với Chương Dạng mà có đồng ý thì cũng chẳng tính là chuyện to tát gì.
Cô và Chu Vĩ là đồng nghiệp bình thường, cố trong xương cốt vô cùng quật cường, đặc biệt chướng mắt loại người bị người bợ đ.í.t lên, dùng sự nhược thế và lòng đồng của người khác để uy hiếp, trong lòng vô cùng khó chịu.
Cô không vui vẻ thì người khác cũng đừng nghĩ như ý.
"Không ."
Cũng là ở ngay thời điểm này có người lên tiếng trả lời thay cho Chương Dạng.
Khi Chương Dạng nghe thấy giọng này cơ hồ lập tức quay đầu lại ngay.
Khi thấy người tới thì nhướng mày.
Thế mà lại gặp Quý Hành Tung ở chỗ này.
Chương Dạng thật sự cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Trong chớp mắt Quý Hành Tung đã đi từ cửa tới trước mặt Chương Dạng.
Anh người phụ nữ xa lạ đứng đối diện với Chương Dạng, không hai lời, trực tiếp kéo tay Chương Dạng từ trong tay Thái Lệ ra.
Tựa hồ như đã sớm biết chân Chương Dạng không thoải mái nên sau khi kéo người lại bên cạnh mình xong thì cúi đầu xoáy tóc của Chương Dạng : "Không thoải mái thì dựa vào người ."
Chương Dạng không chút do dự đi tới gần ngay, dù sao có Quý Hành Tung ở đây, người kia thật sự không có khả năng té ngã, cũng là người có chỗ dựa đấy.
Bạn thấy sao?