Cô là người bênh vực người mình, chỉ cần ra khỏi đơn vị, ở bên ngoài, có người bắt nạt đồng nghiệp của thì cũng không có khả năng khoanh tay đứng .
Nhiệt huyết không hai giọt lòng trượng nghĩa miễn cưỡng cũng có hai phần.
Chu Vĩ sửng sốt, sau đó ta : "Vẫn là phải cảm ơn ." Anh ta nghĩ nghĩ rồi tiếp tục : "Thật ra hiện giờ chủ biên có để tiếp nhận vị trí của ông ấy thì tôi cũng sẽ không hai lời."
Trong khoảng thời gian này người đọc phản hồi lại bản báo B như thế nào mọi người rõ như ban ngày.
Năng lực của dạng người như Chương Dạng ta chịu phục.
"Còn có, tôi cũng cảm thấy sau này báo xã chúng ta..." Chu Vĩ dừng lại một chút, ta như đang nghĩ lại những lời trước đó của Chương Dạng, có chút bừa bãi xa lạ, tựa hồ ta cũng không có cảm thấy không thỏa đáng: "Bọn họ không trèo cao nổi." Bởi vì có , Chương Dạng thầm bổ sung thêm.
"Vậy sau này cùng nhau cố lên." Chương Dạng chạm ly cùng với ta, tới sung sướng.
Chờ tới hơn tám giờ, hội giao lưu cũng dần dần đến lúc kết thúc.
Chương Dạng không muốn nán lại lâu, đi tới trước cửa khách sạn chuẩn bị gọi điện thoại cho người nhà kêu Chương Năm di qua đây đón mình về.
Còn chưa kịp đi ra trước sân Chương Dạng đã nghe thấy có người ở phía sau lưng gọi chính mình.
Quay đầu lại, khi Chương Dạng thấy Thái Lệ đang đi về hướng mình thì nhướng mày lên.
Chương Dạng vô cùng kinh ngạc nhướng mày ta: "Xin hỏi có việc gì sao?"
Thật ra Thái Lệ cũng là học sinh về tin tức truyền thông, lúc trước có thể thi đỗ đại học Bắc Kinh lúc đó cũng phải nhờ Chu Vĩ ra sức không ít.
Đêm nay Trần Hồng Tinh mang ta tới tham gia hội giao lưu cũng là muốn để trước khi ta tốt nghiệp có thể đi tới quen với các tiền bối trong ngành sản xuất trước.
"Cô Chương đây và Chu Vĩ rất quen thuộc sao?" Thái Lệ cũng không biết vì sao mà khi nãy ta thấy Chương Dạng rời đi lại đi theo.
Có những người, mặc dù chưa bao giờ mở miệng khoe ra cũng có thể khiến người ta liếc mắt một cái đã ra xuất thân không tầm thường, gia cảnh tốt đẹp của họ.
Ánh mắt đầu tiên khi Thái Lệ thấy Chương Dạng liền biết chính là loại người này.
Cô ta không muốn thừa nhận, đúng là ta có chút ghen ghét.
Chương Dạng ta, ý bảo có việc gì ta cứ thẳng là .
Thái Lệ cắn cắn môi: "Nhà tôi cũng cho rằng con học hành nhiều như thì có ích lợi gì, vất vả lắm mới học lên cấp ba, người nhà của tôi đã muốn bắt tôi đi ra ngoài công, lấy chồng sớm một chút. Nhưng Chu Vĩ biết tôi muốn đi học nên một đường duy trì tôi. Ngay cả học phí vào đại học của tôi đều là số tiền Chu Vĩ tự tích cóp những năm đó."
"Hửm?" Chương Dạng còn chưa biết trọng điểm chuyện khiến Thái Lệ đuổi tới đây, chẳng lẽ chỉ là tìm để tâm sự chuyện "năm tháng chông gai kề vai sát cánh" giữa hai người họ? Này thì liên quan gì tới chứ?
"Anh ấy đối xử với tôi rất tốt." Thái Lệ chằm chằm vào đôi mắt Chương Dạng, trong lòng ta có một thanh âm mong manh vang lên, tựa hồ như đang giãy giụa, hình như cái gì ta cũng không bằng Chương Dạng, nếu như tới cảm của Chu Vĩ thì ta vẫn cảm thấy mình có thể thắng người trước mắt này.
"Cho nên sao?" Lúc này Chương Dạng đã đoán lờ mờ ra ý tưởng của người trước mắt rồi vẫn cảm thấy vô cùng vớ vẩn, chẳng qua chỉ là con cá trong chậu mới bị vạ lây, cũng có thể bị người ta coi thành địch giả tưởng?
"Cô biết ấy đối xử với tốt mà còn vì tiền đồ của mình vứt bỏ ấy?"
Cũng không biết câu kia đã dâm trúng cái chân đau của Thái Lệ, khi Chương Dạng còn chưa kịp xong, giọng của ta đã trở nên kích vô cùng: "Tôi cũng không muốn! Chuyện này chẳng lẽ có thể trách tôi sao?" Cô ta liều mạng đè thấp giọng xuống: "Tôi theo đuổi cuộc sống mà tôi muốn là sai sao? Tôi muốn lưu lại Bắc Kinh, tôi muốn trở thành người trong thành phố lớn, tôi có gì sai sao?"
Bạn thấy sao?