Nếu không phải phúc hậu thì đã dứt khoát vẫn luôn trầm mặc không thèm lên tiếng, trực tiếp nghe xong toàn bộ chuyện ngoại rồi người cũ và người mới này, không phải là nghe xong cảm thấy không thích hợp cho lắm nên mới chủ phát ra tiếng sao?
Nếu còn muốn chụp mấy cái mũ không sạch sẽ lên đầu cũng phải hỏi một chút xem có đồng ý hay không cái đã.
Thái Lệ không nghĩ tới trẻ thoạt có chút xinh đẹp quá mức trước mặt này chuyện lại gai góc như .
Thật ra Chu Vĩ cũng không nghĩ tới, khi ở báo xã Chương Dạng chuyện với ai cũng giữ cùng một cái dáng vẻ, chưa ai thấy qua tức giận.
Nhưng mà hiện giờ, tất cả những người ở đây đều có thể cảm nhận đang phát giận.
Khí tràng của bản thân, còn có hương vị thanh lãnh ngày thường như có như không này, giờ phút này giường như đã ngưng tụ thành thực chất.
"Vậy nếu như biết là chúng tôi đang việc tư rồi, có phải là có thể rời đi rồi hay không?" Trần Hồng Tinh Chương Dạng rồi mở miệng .
Nói thật ra hắn ta không hề muốn đối đầu với Chương Dạng.
Ở ngay khi biết Chương Dạng là người nhảy dù xuống báo chiều thủ đô, Trần Hồng Tỉnh theo bản năng xếp người trước mặt này vào loại người có bối cảnh.
Tuy rằng hắn ta là người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh này ba mẹ cũng đều chỉ là công nhân phổ thông mà thôi, không tính là có bối cảnh gì cả.
Nhưng là người như Chương Dạng sao có thể trúng loại người tới từ nông thôn như là Chu Vĩ chứ, hắn ta cảm thấy chắc chắn sau khi mình ra những lời này thì Chương Dạng sẽ không có xen vào việc người khác nữa.
Nhưng cố , mọi chuyện luôn không như mong muốn.
"Này chỉ sợ là không ." Trên mặt Chương Dạng phủ một nụ nhạt: "Nếu như đã quan tâm tới vấn đề chủ nhiệm đời kế tiếp của báo xã chúng tôi như , ở sau lưng nhận định tôi là lính nhảy dù chẳng phải chúng ta nên chuyện tử tế với nhau sao?"
Trần Hồng Tinh trâm mặc một lát, sau đó như là chủ lùi một bước, đáp lại : "Xin lỗi xin lỗi, là do tôi xuy xét không chu toàn."
Chương Dạng: "Người hướng về phía cao mà bò không phải là vấn đề, nếu dùng mấy cách không quang minh chính đại thì có lẽ sẽ không tốt cho lắm đâu. Dẫm lên mây mà đi, không chừng ngày nào đó mây tan rồi ngã xuống lại càng khó coi hơn. Nói nữa, sao biết báo chiều thủ đô chúng tôi không phải là chỗ cao? Về sau những người như , khả năng không trèo cao nổi đâu." Sau khi Chương Dạng lời này xong, cuối cùng cũng không có tỏ vẻ chính mình có tiếp thu lời xin lỗi của Trần Hồng Tỉnh hay không, chỉ chỉ vào người chủ biên già đứng cách đó không xa với Chu Vĩ:"Cùng đi qua sao?"
Chu Vĩ biết Chương Dạng đang giải vây giúp cho mình, ta gật gật đầu, đi theo Chương Dạng cùng rời khỏi vị trí cạnh Trần Hồng Tinh và Thái Lệ.
Đương nhiên Chương Dạng không phải muốn đi tìm Trương Đức Minh, sau khi đi một đoạn xong, quay đầu lại Chu Vĩ tựa hồ vẫn chưa kịp phục hồi tỉnh thần:"Vừa rồi tôi không có cố ý nghe lén đâu."
"Tôi biết." Chu Vĩ cúi đầu thoáng qua chân Chương Dạng, cho dù là tới tham gia hội giao lưu thì ở phần mắt cá chân của Chương Dạng vẫn mang theo nẹp bảo hộ mắt cá rất rõ ràng: "Tôi còn chưa kịp lời cảm ơn với , cũng rất ngượng ngùng, không nghĩ tới chuyện của tôi với bọn họ lại cuốn vào đó."
Lúc trước Chu Vĩ không có quen thuộc với Chương Dạng, ta biết nhân duyên chính mình ở báo xã không tốt lắm, trước nay không hề nghĩ tới Chương Dạng sẽ mở miệng ra hỗ trợ.
Chương Dạng : "Không có gì, lại ta tôi là lính nhảy dù tôi không vui cho lắm, khảng định là phải dỗi ngược lại." Cô dừng một chút sau đó thẳng ra: "Người như tôi không ăn mệt đâu."
Bạn thấy sao?