Hôn Ước Trên Trời [...] – Chương 3

Trương Lệ lại lạnh lùng đáp:

“Ai là hàng xóm với ? Nhà này là của con trai tôi, không lâu nữa nó sẽ dọn vào đây. Ai dám mua, tôi chửi thẳng mặt!”

Tôi tức điên, kéo chồng đến đối chất với ta.

Vừa thấy chúng tôi, ta đã hét lên:

“Các người không bán căn nhà này!”

Tôi bất lực hỏi:

“Trương Lệ, rốt cuộc chị đang cố chấp cái gì ?”

Cô ta nghiến răng :

“Các người chỉ muốn chạy trốn, bỏ lại con trai tôi!

“Nhà này không bán, nếu bán rồi tôi sẽ không tìm các người nữa!

“Hơn nữa, căn nhà này vốn là của con trai tôi, các người không có quyền bán!”

Chồng tôi cố nén giận:

“Trương Lệ, chị đừng có giở trò nữa. Đây là nhà của chúng tôi, chúng tôi muốn gì thì .

“Con tôi không có liên quan gì đến con trai chị, căn nhà này cũng vĩnh viễn không thuộc về nó!

“Nếu chị còn loạn, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Được thôi! Báo đi! Tôi không sợ! Để xem các người tôi!” Trương Lệ gào lên như thể mất trí.

Chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải gọi cảnh sát.

Sau khi cảnh sát đến, họ nghiêm khắc cảnh cáo ta: Nếu còn tiếp tục quấy rối, ta sẽ bị xử lý theo pháp luật.

Lúc này, Trương Lệ mới chịu rời đi trong bộ dạng thất thểu.

11

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, cuối cùng gia đình tôi cũng có một quãng thời gian yên bình.

Con đã đến tuổi đi mẫu giáo.

Nhìn con mỗi ngày vui vẻ đeo cặp đến trường, tôi và chồng dần buông bỏ những ám ảnh trong lòng.

Nhưng một ngày nọ, khi tôi đến đón con như thường lệ, tôi lại thấy một cảnh tượng khiến máu mình sôi trào.

Ngay trước cổng trường, Trương Lệ đang đứng đó, tay cầm một đống đồ chơi rẻ tiền, ngọt ngào với con tôi:

“Bối Bối, con xem, dì mua cho con đồ chơi mới nè, con có thích không?

“Sau này con là con dâu của dì rồi đấy!”

Con tôi sợ hãi, lùi về sau, vừa thấy tôi liền chạy nhào tới, ôm chặt lấy chân tôi:

“Mẹ ơi, con sợ quá!”

Tôi tức giận đến mức cả người run lên, lập tức ôm con vào lòng, quay sang chất vấn:

“Trương Lệ, rốt cuộc chị muốn gì nữa?

“Tôi đã bao nhiêu lần rồi, đừng có quấy rối con tôi nữa!

“Và ơn, đừng mấy chuyện hoang đường đó với con bé!”

Nhưng Trương Lệ vẫn ra vẻ vô tội, thậm chí còn nhún vai :

“Cao Mai, chị sao lại căng thẳng như ? Trẻ con chơi với nhau thì có sao đâu?

“Tôi chỉ đưa con trai tôi đến đây chơi với con chị thôi mà, có ý gì khác đâu.”

Tôi lạnh lùng gằn giọng:

“Chị nghĩ tôi sẽ tin chị sao?

“Tốt nhất là tránh xa con tôi ra!”

Thấy tôi kiên quyết như , sắc mặt Trương Lệ tối sầm lại, ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc:

“Cao Mai, đừng có tuyệt như , duyên phận của bọn trẻ là do ông trời sắp đặt, chị không ngăn cản nổi đâu!

“Con trai tôi ngày nào cũng nhắc đến con chị, nó nó rất chung đấy!”

Tôi không muốn đôi co với ta nữa, chỉ ôm con quay người rời đi.

Nhưng phía sau, giọng Trương Lệ vẫn không ngừng vang lên:

“Cao Mai, rồi chị sẽ hối hận thôi!”

12

Từ hôm đó, tôi ngày nào cũng là người đầu tiên đến trường đợi đón con.

Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi phát hiện Trương Lệ đã cho con trai mình nhập học cùng trường với con tôi.

Sau đó, con bé thường xuyên bị mẹ con ta phiền.

Mỗi lần về nhà, con lại ấm ức kể với tôi:

“Mẹ ơi, đó cứ giật đồ chơi của con, kéo tóc con, còn vẽ bậy lên áo con nữa!”

“Bạn ấy còn đẩy con ngã, lại thích con mới chọc con chơi!”

Nghe , tôi nghiêm túc hỏi con :

“Con có thích ấy như không?”

Con bé bĩu môi, lắc đầu: “Không ạ, con ghét lắm!”

Đ.ọ.c fu,ll tạ*i pag_e Đôn.g, Qua@ X.uân Đế.n?

Tôi lập tức dạy con:

“Nhớ kỹ nhé, thích một người không có nghĩa là phép tổn thương người đó.

“Nếu có ai đối xử với con như , con phải ngay lập tức “KHÔNG”.

“Những nơi trên người mà quần áo che khuất, không ai phép vào, kể cả bè hay người lớn.

“Nếu ai đó cố chạm vào, con phải hét lên, từ chối thật dứt khoát, và ngay lập tức kể lại cho mẹ và giáo.”

Tôi nhắc đi nhắc lại điều này rất nhiều lần, cho đến khi con bé ghi nhớ mới thôi.

Sáng hôm sau, tôi dắt con đến trường và tìm gặp giáo viên để phản ánh hình.

Không ngờ, giáo viên lại giữ thái độ thờ ơ:

“Trẻ con giỡn với nhau là chuyện bình thường, phụ huynh không cần quá lên đâu.”

Thậm chí, giáo còn trách móc tôi:

“Bây giờ phụ huynh cứ quá mọi chuyện lên, chỉ một chút xô xát cũng chạy đến báo giáo.

“Lớp hơn mười mấy đứa trẻ, chúng tôi đâu thể lo hết từng chuyện nhỏ nhặt ?”

Tôi sững sờ:

“Con tôi bị bắt nạt, đây không phải chuyện nhỏ nhặt!

“Với tư cách là giáo viên, lẽ ra nên có hướng giải quyết!”

Cô giáo có vẻ không kiên nhẫn, hất cằm :

“Tôi đã xử lý rồi, chị đừng ầm ĩ nữa.

“Hơn nữa, chị Trương Lệ cũng thường xuyên mua đồ cho cả lớp, cả học sinh lẫn phụ huynh đều rất quý mẹ con họ.

“Chị đừng để những chuyện vặt vãnh ảnh hưởng đến không khí chung.”

Tôi giáo viên với ánh mắt lạnh lẽo:

“Ý là chỉ cần đút lót thì muốn gì cũng sao?”

Cô ta nhạt:

“Tôi chỉ muốn giữ hòa khí thôi, chị đừng suy diễn!”

Tôi lập tức nhận ra, Trương Lệ đã hối lộ giáo viên.

13

Hành vi của con trai Trương Lệ ngày càng quá quắt.

Một ngày nọ, con tôi khóc nức nở chạy từ trường về, sợ hãi kể lại:

“Mẹ ơi! Bạn đó kéo quần con xuống!”

May mắn là con bé hét thật to, cố sức giữ chặt quần, nên các giáo viên cuối cùng cũng chịu can thiệp.

Tôi lập tức chất vấn trong nhóm phụ huynh, những gì tôi nhận lại chỉ là sự bao biện và chế giễu.

Giáo viên: “Trẻ con thì biết gì? Chúng tôi đã can thiệp kịp thời rồi.”

Một số phụ huynh: “Chị phải cho cậu bé cơ hội sửa sai chứ! Đừng chuyện bé xé ra to như , chẳng lẽ bây giờ các bé trai không chơi với con nhà chị nữa sao?”

Những phụ huynh khác cũng phụ họa, khuyên tôi đừng lớn chuyện, còn tôi quá nhạy cảm khi nuôi con .

Tôi tức giận đến run rẩy toàn thân.

Họ không phải là nạn nhân, nên họ không hiểu nỗi đau.

Tôi quyết định không ngồi yên chịu đựng nữa.

Một mặt, tôi bí mật thu thập bằng chứng về việc Trương Lệ hối lộ giáo viên.

Mặt khác, tôi lắp camera ẩn vào quần áo con để ghi lại những lần bị bắt nạt.

Và cuối cùng, tôi tìm cách tiếp cận con trai ta, tặng cậu bé một túi đầy đồ ăn vặt và nhỏ vào tai cậu ta:

“Nhóc con, con thấy các nữ khác trong lớp có xinh không? Con có thể chơi với các ấy giống như cách con chơi với Bối Bối nè, chắc chắn các ấy sẽ thích!”

Cậu bé háo hức gật đầu:

“Thật ạ? Nhưng mẹ con chỉ có thể với vợ thôi!”

Tôi kìm nén cơn giận, dịu giọng xúi giục:

“Không sao đâu, con đáng thế này, các ấy chắc chắn sẽ thích! Kể cả các nam cũng có thể chơi cùng con nữa.”

Tôi dúi bịch bánh kẹo vào tay cậu bé:

“Nhớ nhé, đây là bí mật giữa con và . Nếu con chơi vui, sẽ còn tặng con nhiều đồ ăn hơn nữa!”

Cậu bé vui vẻ chạy đi, không biết rằng mình sắp trở thành ngòi nổ của một cơn bão.

Tôi theo bóng lưng nó, trong lòng cảm thấy đủ loại cảm đan xen.

Chỉ hy vọng kế hoạch này có thể cho Trương Lệ và những kẻ bao che bài học thích đáng.

14

Trong khoảng thời gian đó, tôi cho con nghỉ học tạm thời.

Tôi không vội phản kháng, chỉ lặng lẽ chờ đợi một cơn bão lớn bùng nổ.

Và đúng như dự đoán, vài ngày sau, nhóm chat phụ huynh nổ tung.

Nhiều gia đình có con đồng loạt lên tiếng tố cáo:

“Trương Lệ, chị xem con trai chị gì kìa! Con tôi về nhà khóc lóc, không muốn đến trường nữa!”

“Con tôi cũng , tối nào cũng gặp ác mộng, chị phải cho chúng tôi một lời giải thích!”

Những lời tố cáo ngày càng nhiều, sự giận dữ dần lan rộng.

Lúc này, Trương Lệ bắt đầu giở bài cũ, cố gắng chối bỏ trách nhiệm.

Đ.ọ.c fu,ll tạ*i pag_e Đôn.g, Qua@ X.uân Đến?

Cô ta gửi tin nhắn trong nhóm:

“Trẻ con biết gì đâu? Các người quá lên rồi!”

“Bọn nhỏ giỡn với nhau là chuyện bình thường, các người đừng có nhạy cảm quá mức như !”

“Đúng là phụ huynh có con hay lo chuyện bao đồng! Ai như chúng tôi sinh con trai, chẳng phải lo mấy chuyện vớ vẩn đó!”

Nhưng lần này, không ai đứng về phía ta nữa.

Các bậc phụ huynh đồng loạt cầu nhà trường có biện pháp xử lý ngay lập tức.

“Đây không phải chuyện nhỏ, mà là hành vi xâm phạm!”

“Chúng tôi cần một lời giải thích rõ ràng từ nhà trường!”

“Nếu không có biện pháp thích đáng, chúng tôi sẽ không cho con mình tiếp tục học ở đây nữa!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...