Hôn Ước Trên Trời [...] – Chương 2

Nhưng Trương Lệ chẳng những không dừng lại mà còn càng ngang ngược hơn, chỉ thẳng vào mặt chúng tôi :

“Tôi cho các người biết, tin đồn này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý con trai tôi rồi.

“Bây giờ, tôi cầu các người bồi thường tổn thất tinh thần cho nó!”

“Tôi chưa từng thấy ai vô lý như chị!” Tôi trừng mắt ta, “Rõ ràng là chị lan truyền tin đồn, bây giờ lại còn đòi bồi thường?

“Con trai chị có vấn đề tâm lý, đó là vì chị không dạy dỗ nó tử tế, đừng hòng đổ lỗi lên đầu chúng tôi.

“Nếu chị còn tiếp tục chuyện, thì đừng trách chúng tôi báo cảnh sát!

“Để xem cảnh sát sẽ xử lý ai!”

Chồng tôi tức đến mức suýt ra tay đánh người.

Không còn cách nào khác, tôi phải kéo ấy về trước.

Trương Lệ thấy thế lại tưởng rằng chúng tôi sợ ta.

5

Ngày hôm sau, Trương Lệ đơn phương tuyên bố “cắt đứt quan hệ” với nhà tôi trong nhóm chat cư dân khu chung cư.

Cô ta khóc lóc kể lể, tố cáo đủ loại “tội trạng” của gia đình tôi.

Cuối cùng, ta còn gửi kèm một danh sách.

Trong danh sách là hàng loạt những món quà mà ta từng tặng nhà tôi trong suốt những năm qua.

【Bây giờ hai nhà đã cắt đứt quan hệ, thì những thứ này các người phải trả lại cho tôi chứ?

Nếu không thể trả lại cũng không sao, cứ quy đổi ra tiền mà trả.

Tôi tính sơ qua, tổng giá trị cũng khoảng 50.000 tệ.】 @1801 chủ hộ Cao Mai.

Tôi trả lời: 【Chị mấy con gà, vịt, cá với ít trái cây, rau củ mà đáng giá 50.000 tệ sao?】

Trương Lệ đáp: 【Đó là đặc sản do bố mẹ tôi ở quê nuôi trồng, tôi đáng giá 50.000 tệ thì nó có giá trị đó!】

Tôi phản pháo: 【Vậy còn những thứ chị từng lấy từ nhà tôi thì tính sao?】

Trương Lệ: 【Buồn thật, tôi lấy đồ nhà chị lúc nào? Chị có bằng chứng không?】

Nói xong, ta gửi một tập tin nén vào nhóm chat: 【Tôi có video bằng chứng đây!】

Đọ.c fu.ll t@ại p^age Đ(ông Q,u.a) X*uân Đến!

Cư dân trong nhóm lập tức hùa vào công kích tôi:

【Lấy của người ta nhiều thứ như mà còn đối xử với họ như thế, đúng là dân ăn, chẳng ai tốt đẹp cả!】

【Đúng ! Mau trả lại tiền đi, hàng xóm láng giềng mà thì còn gì nghĩa!】

【Cái gia đình này còn định kết hôn với nhà người ta, cho không tôi cũng chẳng thèm!】

Những bình luận trong nhóm ngày càng trở nên khó nghe.

Có vài cư dân tốt bụng nhắn tin riêng khuyên tôi:

“Hay là chị cứ trả tiền cho xong chuyện đi, dù sao chị ta cũng có bằng chứng, nếu kiện ra tòa chị cũng không có lợi đâu.”

Tôi chỉ lạnh lùng đáp: “Chị ta tưởng chỉ có mình chị ta có bằng chứng sao?”

6

Thấy hình đã đến lúc chín muồi, Trương Lệ bắt đầu đóng vai người tốt.

【Cảm ơn các cư dân đã lên tiếng giúp tôi, dù sao con trai tôi cũng đã có hôn ước với con họ, sau này hai nhà vẫn còn qua lại với nhau, chuyện này đến đây thôi nhé!】

Có người hỏi: 【Vậy mà vẫn còn muốn giữ hôn ước sao?】

Trương Lệ gửi một biểu tượng mặt tội nghiệp, sau đó :

【Tôi còn có thể đây? Dù sao tôi cũng đã đồng ý với họ rồi, tôi không muốn cho con trai mình một tấm gương xấu là thất hứa.】

Ngay lúc ta xong câu này, chồng tôi cũng gửi cho tôi một tập tin nén.

【Anh đã sắp xếp xong rồi, việc này có thể khó lập án.】

Nhìn tập tin trong tay, lòng tôi rối bời. Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định chuyển tiếp nó vào nhóm chat cư dân.

【Năm ngoái nhà tôi vừa lắp đặt hệ thống nhà thông minh, khóa cửa điện tử có chức năng ghi hình.

Mỗi lần Trương Lệ đến nhà tôi “mượn đồ”, camera đều ghi lại rất rõ ràng.】

Ngay sau khi tin nhắn của tôi gửi đi, nhóm chat như bùng nổ, những lời chỉ trích tôi trước đó bị loạt tin nhắn mới cuốn trôi:

【Chuyện gì đây? Không phải Trương Lệ Cao Mai lấy đồ nhà chị ta sao?】

【Đúng , xem video thì toàn thấy Trương Lệ lấy đồ từ nhà Cao Mai ra mà?】

【Trước đây cứ Cao Mai ăn gian trá, hóa ra là bị Trương Lệ lừa hết!】

Tôi những tin nhắn này, không hề cảm thấy vui vẻ, chỉ thấy mệt mỏi vô cùng.

Vừa ấn gửi tin nhắn xong, tôi đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

7

Trương Lệ đứng ngoài cửa, khóc lóc thảm thiết:

“Cao Mai, sao chị lại phải đến mức này?

“Chị thì sau này tôi còn mặt mũi nào sống ở đây nữa?

“Chị tự hỏi lòng đi, từ ngày chị dọn đến đây, tôi đã đối xử với chị thế nào?

“Có phải việc gì tôi cũng giúp đỡ chị, che chở cho chị không?”

Tôi đứng sau cánh cửa, không mở ra.

Trên màn hình khóa điện tử, khuôn mặt Trương Lệ vì mà méo mó, trông vô cùng dữ tợn.

Đ/ọ.c fu.l,l tại p@age Đô_ng Q(ua) X. uân Đến!

Tôi hít sâu một hơi, kìm nén cơn giận, lạnh lùng :

“Vậy trước khi chị những chuyện đó, chị có nghĩ đến cảm giác của tôi không?

“Từ khi chị đơn phương tuyên bố hôn ước đến việc bịa đặt, lan truyền tin đồn, chị đã bao giờ nghĩ đến tôi chưa?”

Trương Lệ im lặng một lúc, rồi bỗng cao giọng, giọng điệu tràn đầy ấm ức:

“Chị và tôi sao mà giống nhau ?

“Chị có gia đình chồng giàu có, công việc của chị cũng tốt, nếu chị sống không nổi ở đây, chị hoàn toàn có thể chuyển đi nơi khác.

“Còn tôi thì không, tôi chỉ có thể dựa vào chồng mình mà sống.

“Chị bôi nhọ danh tiếng của tôi, tôi phải sao đây?”

Nghe những lời này, tôi chỉ thấy nực , lạnh lùng đáp:

“Chị chỉ biết nghĩ cho mình, lại hết lần này đến lần khác tổn thương tôi và gia đình tôi, bây giờ chị lại quay ra trách tôi sao?”

Trương Lệ vẫn đứng ngoài cửa, tiếp tục biện minh.

Tôi không muốn phí lời với ta nữa, chỉ lạnh lùng cảnh cáo:

“Còn tiếp tục quấy rối nhà tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Nói xong, tôi không để ý đến tiếng khóc ngoài cửa nữa, quay người đi vào trong nhà, để mặc Trương Lệ đứng đó.

8

Sau chuyện đó, danh tiếng của Trương Lệ trong khu chung cư đã hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng dường như ta không hề bận tâm.

Cô ta vẫn tiếp tục để đồ trước cửa nhà tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mỗi lần để xong, ta lại nhắn tin riêng cho tôi:

【Hàng xóm láng giềng thì có gì mà giận lâu, chuyện cũ bỏ qua hết nhé! Sau này chúng ta vẫn là tốt.】

【À đúng rồi, chuyện của người lớn không thể ảnh hưởng đến cảm của bọn trẻ .

Con trai tôi nó vẫn rất thích con chị!

Nó còn bảo sau này nhất định phải cưới Bối Bối vợ.】

Vài phút sau, ta lại nhắn tiếp:

【Tôi biết chị vẫn còn giận, tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho bọn trẻ thôi.

Hai nhà chúng ta gần nhau, bọn trẻ lại hợp nhau, thông gia chẳng phải quá tuyệt sao?

Nếu chị cứ cố chấp giữ mãi chuyện cũ, sau này bọn trẻ lớn lên sẽ rất đau lòng đấy.

Làm người đừng quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình.】

Nhìn những tin nhắn này, lòng tôi lạnh ngắt.

Tôi và chồng bàn bạc, quyết định chuyển nhà.

Dù sao thì môi trường trưởng thành của con vẫn là điều quan trọng nhất đối với chúng tôi.

Gặp phải kiểu người không biết giới hạn như Trương Lệ, cách duy nhất là tránh xa ta.

Tôi cứ nghĩ rằng rời đi sẽ khiến ta từ bỏ ý định.

Nhưng không ngờ, ta vẫn bám lấy chúng tôi dai như đỉa đói.

9

Ngày chúng tôi chuyển nhà, Trương Lệ lại xuất hiện.

Cô ta đứng chặn trước mặt chúng tôi, trong ánh mắt ánh lên sự cố chấp đến đáng sợ.

“Cao Mai, các người định đi đâu ?” Giọng ta sắc bén, mang theo ý chất vấn.

Tôi ta một cái, không trả lời, tiếp tục dọn đồ.

Chồng tôi bước lên trước, lạnh lùng :

“Trương Lệ, chúng tôi chuyển nhà không liên quan gì đến chị. Sau này đừng phiền chúng tôi nữa.”

Nhưng Trương Lệ bỗng lao đến, nắm chặt cánh tay tôi, siết mạnh đến mức tôi đau điếng:

“Các người không đi!

“Các người đi rồi, còn hôn ước của con trai tôi thì sao?

“Nó còn nhỏ như , đột nhiên xa vợ, sẽ bị ảnh hưởng tâm lý đó!

“Các người không thể vô trách nhiệm như !”

Tôi hất mạnh tay ta ra, tức giận quát:

“Trương Lệ, chị đừng có quá đáng!

“Không hề có cái gọi là hôn ước, chị đừng tự tưởng tượng nữa!”

Nhưng Trương Lệ dường như chẳng hề nghe tôi , ta gào lên giữa khu chung cư:

“Các người đang muốn bỏ rơi con trai tôi! Các người đúng là đồ vô lương tâm!

“Tôi cho các người biết, hôm nay không ai rời đi hết!”

Vừa , ta vừa chạy ra chặn trước xe tải chở đồ.

Đ_ọc f,u.ll t@ại p(a)ge Đ#ông Q(ua, X. uân Đê*n.

Chồng tôi tức giận đến mức đỏ mặt:

“Trương Lệ, nếu chị còn tiếp tục sự, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

Trương Lệ vênh mặt, gào lên:

“Báo đi! Báo đi! Tôi không sợ!

“Các người hoại hạnh phúc của con trai tôi, tôi không để yên đâu!”

Xung quanh bắt đầu có người tụ tập lại, chỉ trỏ bàn tán.

Tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Tại sao đến nước này rồi mà ta vẫn không chịu buông tha cho chúng tôi?

10

Nhưng dù ta có loạn thế nào, xe tải vẫn từ từ rời đi.

Trương Lệ vừa đuổi theo vừa chửi bới om sòm, trông chẳng khác gì kẻ điên.

Tôi cứ nghĩ rằng sau khi chuyển nhà, mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ chấm dứt.

Nhưng không ngờ, khi chúng tôi chuẩn bị bán căn nhà cũ, ta lại tiếp tục giở trò.

Bên môi giới bất sản với tôi rằng, mỗi lần dẫn khách đến xem nhà, Trương Lệ đều ngồi lù lù ngay cửa, họ bằng ánh mắt kỳ dị.

Có khách vừa bước đến cửa đã thấy rợn người, lập tức kiếm cớ bỏ đi.

Có người mạnh dạn hơn thì hỏi vui: “Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm rồi nhỉ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...