Hôn Ước Trên Bờ [...] – Chương 2

2

Có lẽ, ta đã ngồi ở ghế phụ và ăn hết chiếc bánh nhỏ trong khoảng thời gian ngon nhất.

Nghĩ , tôi theo bản năng đưa tay kéo tấm che nắng xuống.

Quả nhiên, bên cạnh gương soi còn sót lại một vệt kem khô.

Đó là dấu vết mà người ngồi trước cố để lại cho tôi.

Dạ dày tôi đột nhiên cuộn trào.

Tôi gồng tay giữ chặt bụng, cả người co rúc lại trên ghế.

Nước mắt không kìm mà rơi xuống.

Tình của tôi, từ thời sinh viên đến váy cưới, từng khiến bao người ngưỡng mộ.

Giờ phút này, vỡ nát tan tành.

Lần đầu tiên, tôi hiểu thế nào là “nỗi đau lớn nhất chính là lòng chết lặng”.

Phản ứng bất ngờ của tôi Lục Hoài Tự hoảng hốt.

Anh vượt mấy chiếc xe, tới bệnh viện liền ôm tôi chạy vào.

Vừa chạy vừa gấp gáp hỏi tôi khó chịu ở đâu.

Tôi yếu ớt không sao, chỉ là đau dạ dày.

Anh kiên quyết không chịu buông tay.

Trong thang máy, một y tá trẻ trêu.

“Bác sĩ Lục, lo lắng quá rồi đấy.”

Anh cúi đầu tôi, ánh mắt chuyên .

“Cô ấy sắp thành vợ rồi.”

Xung quanh vang lên một loạt tiếng chúc phúc, .

Nhưng nước mắt tôi lại như vỡ đập, không sao ngừng .

Trong lòng tôi lặp đi lặp lại một câu hỏi.

Rốt cuộc tôi không?

Người đàn ông ít ấy, luôn thẳng thắn thừa nhận thân phận của tôi trước bất kỳ ai.

Khi mới , dẫn tôi đi gặp vị thầy mà kính trọng, đưa tôi quen với từng người quan trọng.

Anh , sau này nếu gặp tôi, mong mọi người hãy quan tâm, giúp đỡ nhiều hơn.

Có người nhạo .

Nói như “nhà cũ bốc cháy”, quá cao giọng, sợ sau này khó kết thúc đẹp.

Nhưng lập tức cắt đứt quan hệ, không còn qua lại.

Khi ấy tôi thấy phản ứng hơi thái quá.

Nhưng bảo:

“Thái độ của sẽ quyết định cách họ em. Nếu ngay cả việc này còn mập mờ, sau này e rằng em sẽ khó sống thoải mái với họ.”

“Kiều Kiều, không muốn thấy em phải nhún nhường bất cứ ai vì .”

Anh từng cẩn thận quét sạch mọi trở ngại cho tôi.

Kể cả cha mẹ .

Chỉ để tôi yên lòng gả cho .

Ba tháng trước.

Anh một lần xin nghỉ hết số ngày phép còn lại.

Dẫn tôi đi du lịch.

Trên đường, chúng tôi từng gặp mưa to, từng bị mất cắp hành lý.

Tôi cũng nhiều lần đoán sẽ bất ngờ quỳ một gối xuống.

Vì thế mỗi lần ra ngoài, tôi đều kín đáo chăm chút ngoại hình.

Đến cuối hành trình, đứng trước biển, lớn tiếng gọi tên tôi.

Tôi bắt chước , cũng thỏa sức gọi tên giữa gió biển.

Khi quay lại, tôi thấy đã quỳ ở đó từ bao giờ.

Tôi nhào vào lòng , rơi nước mắt mà đồng ý.

Thiệp mời đám cưới do chính tay viết, vẫn nằm trên bàn việc trong thư phòng.

Căn phòng trẻ con chúng tôi cùng trang trí, chất đầy quà tặng cho khách.

Ngay ngày hôm qua, còn hỏi tôi áo cưới có cần chỉnh sửa gì không.

Điều khiến tôi khó chấp nhận nhất, không phải sự phản bội.

Mà là tôi đã hy sinh rất nhiều, chỉ để giữ cho sự thuần khiết với nghề.

Thế hóa ra, chỉ cần một người phụ nữ khác một câu:

“Thức đêm nhiều sức khỏe, em còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Anh có thể bỏ luôn thói quen tăng ca.

Vậy bao nhiêu năm tôi nhẫn nhịn, bao nhiêu lần tôi bảo vệ, rốt cuộc có nghĩa gì?

Tôi không dám nghĩ, cũng không dám giả định.

Trước mắt tôi, Lục Hoài Tự ngày càng dịu dàng.

Mọi người xung quanh đều khen tôi đến mức nào.

Nhưng càng thế, tôi càng thấy mâu thuẫn.

Người từng vì tôi dẹp bỏ hết mọi chướng ngại.

Sao giờ lại chính là người khiến tôi tan nát?

……

Lúc Lục Hoài Tự đang xếp hàng đăng ký khám bệnh.

Một bóng dáng cao ráo trong chiếc áo blouse trắng vội vã bước đến.

“Anh Lục, sao ở đây? Mau đi theo em, giường số 9 có bệnh nhân bị phản ứng thải ghép.”

Mái tóc dài búi gọn gàng phía sau, trang điểm chỉn chu, khí chất tươi sáng.

Cô ta nắm lấy cánh tay Lục Hoài Tự, kéo về phía trước.

Nhưng kéo không nổi.

Khi quay đầu lại, như thể mới phát hiện ra tôi.

“Anh Lục, còn đây là…?”

Cô ta vừa dò xét tôi, còn tôi cũng đang chằm chằm ta.

Ngay lập tức, tôi thấy trên áo blouse của ta, ngay túi ngực, có thêu hình ngôi sao sáu cánh.

Tim tôi co thắt mạnh.

Cơn buồn nôn lại trào dâng.

Bởi trên áo blouse của Lục Hoài Tự cũng có một ký hiệu giống hệt.

Chỉ khác màu sắc.

Tôi từng hỏi .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...