10
Hôm sau, tôi ngậm viên kẹo ngậm giọng, mặt đầy u oán.
Còn Phong Kinh Dã thì tinh thần sảng khoái.
“Em ngoan ngoãn chờ trong phòng nghỉ đi, đi kiểm tra lại kịch bản.”
“Biết rồi, mau đi đi.”
Tôi lườm một cái, tự mình đi vào hậu trường.
Vừa thấy tôi, Thẩm Đình Tự lập tức sải bước đi tới.
Lâm Nhược Mộng đi phía sau bị kéo mạnh, loạng choạng suýt ngã.
“Thẩm Đình Tự, em đau đấy.”
Cô ta cố sức gỡ từng ngón tay của ra.
Nhưng ánh mắt Thẩm Đình Tự lại không có chút dao , thậm chí còn mang theo ý .
“Tôi biết ngay là em sẽ đến mà.”
“Trước đây là tôi không hiểu tâm tư con , mọi chuyện đi ngược lại mong muốn của em.”
“Sau này, chúng ta nghiêm túc bên nhau nhé.”
Tôi lùi lại một bước.
“Hợp đồng giữa chúng ta đã kết thúc.”
“Anh mấy lời này, tôi thực sự thấy rất kỳ lạ.”
Sắc mặt Thẩm Đình Tự khựng lại trong thoáng chốc, sau đó mất kiên nhẫn đẩy Lâm Nhược Mộng lên phía trước.
“Tôi biết em đang giận, tôi sẽ bù đắp cho em.”
“Nói lời xin lỗi với Hứa Vụ đi.”
Lâm Nhược Mộng không thể tin nổi, trừng mắt ta, giống như một con mèo bị chọc giận.
“Dựa vào đâu chứ?”
“Thẩm Đình Tự, sao có thể đối xử với em như ?”
Thẩm Đình Tự nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy phiền muộn.
“Hứa Vụ, tôi và ấy, hoặc những người trước đây, đều chỉ là chơi mà thôi.”
“Tôi thừa nhận lần này tôi đi hơi quá, còn đưa ta đến trước mặt em.”
“Nhưng tôi chỉ muốn thử xem em có cảm với tôi hay không.”
“Bao lâu nay, em chưa từng thẳng vào tôi dù chỉ một lần.”
“Tôi không cam lòng, chỉ là quá sốt ruột nên mới dùng sai cách.”
Lâm Nhược Mộng tức đến mức toàn thân run rẩy, ta túm chặt cổ áo Thẩm Đình Tự.
“Vậy hôm đó, không uống ly nước đó hay là thực sự lòng với tôi?”
“Bây giờ hối hận rồi, liền muốn phủi sạch quan hệ sao?”
“Anh đúng là không biết xấu hổ!”
“Ly nước nào?”
“Không… không có gì.”
“Rõ ràng là có! Cô rõ ràng cho tôi!”
Nhân viên hậu trường lên tiếng cắt ngang cuộc tranh cãi.
“Thẩm Đình Tự, tiết mục tiếp theo đến lượt rồi.”
Anh ta nhận lấy micro, đi vài bước lại quay đầu tôi.
“Đợi tôi về rồi chuyện.”
11
Buổi biểu diễn kết thúc.
Lãnh đạo và khách mời hàng ghế đầu đồng loạt đứng lên vỗ tay.
Dù gì cũng là người thừa kế nhà họ Thẩm, ai cũng phải nể mặt vài phần.
Ánh mắt Thẩm Đình Tự lướt qua đám đông, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Hôm nay, tôi muốn nhân cơ hội này tuyên bố một tin vui…”
Anh ta chưa kịp hết câu, âm thanh đột ngột bị cắt ngang bởi một tiếng tạch tạch chói tai từ dàn loa.
“Thiết bị bị hỏng sao?”
“Có chuyện gì ?”
“Tin vui? Không phải là công khai chuyện cảm chứ?”
“Năm đó tin ta vì mà đua xe từng mưa gió trên mạng đấy.”
Bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán.
Thẩm Đình Tự mất kiên nhẫn, vỗ vào micro, thúc giục nhân viên điều chỉnh âm thanh.
Lúc này, Phong Kinh Dã mới chậm rãi xuất hiện, đi thẳng đến ngồi cạnh hiệu trưởng, nhíu mày.
Hiệu trưởng ghé sát tai ta thì thầm vài câu, ngay lập tức ra hiệu cho trợ lý.
Không lâu sau, MC lên sân khấu, trực tiếp giới thiệu tiết mục tiếp theo.
Bị kéo dài giằng co, Thẩm Đình Tự không thể không rời khỏi sân khấu trước.
Khu vực hậu trường.
Anh ta đi khắp nơi tìm kiếm tôi.
“Xin lỗi, có thấy Hứa Vụ không? Cô tóc dài vừa đứng đây.”
Một nhân viên đeo thẻ dừng lại, chỉ về phía bên trái màn hình lớn.
“Kia kìa, ấy đang ở phòng nghỉ số một.”
Thẩm Đình Tự sững sờ, cảm giác bất an lập tức dâng lên trong lòng.
Khoảnh khắc đó, ta có cảm giác như có thứ gì đó đang dần tuột khỏi tay mình.
“Tại sao ấy lại ở đó?”
“Khán giả ngoài trường không phải đều sắp xếp ở khu D sao?”
Nhân viên cúi đầu xem lại danh sách trong tay.
“Không nhầm đâu, ấy đi cùng thầy Phong Kinh Dã.”
“À, là đăng ký bổ sung vào hôm nay. Có lẽ mọi người chưa biết.”
Thẩm Đình Tự chợt nhớ ra, phòng nghỉ số một vốn là phòng riêng dành cho Phong Kinh Dã.
Người ngoài không thể vào hậu trường, ngoại trừ người nhà của khách mời.
Còn cả chiếc váy trắng mà ta thoáng thấy qua khe cửa hôm đó.
Khi ấy, ta đã cảm thấy rất quen mắt.
Những mảnh ký ức vụn vặt ghép lại, tạo thành một sự thật mà ta không dám tin.
Nhạc vang lên.
Thẩm Đình Tự cứng đờ, chậm rãi quay người.
Phong Kinh Dã nhẹ nhàng gảy dây đàn.
Là một cây guitar gỗ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Trên thùng đàn còn chằng chịt những vết xước.
Phần nhạc đệm chỉ có một đoạn hòa âm với chất lượng âm thanh cũ kỹ.
Như thể phục chế lại từ một bản ghi âm cũ trong chiếc MP4 đời cũ.
Nhưng giai điệu vẫn không hề mất đi sức hút, ngược lại, khi hòa cùng giọng ca trong trẻo của , lại càng chạm đến trái tim người nghe.
Giọng hát ấy không hoàn hảo, đôi lúc còn hơi lệch tông.
Nhưng từng câu từng chữ, tràn ngập mãnh liệt đến mức sắp tràn ra khỏi từng giai điệu.
“Em biết rằng bản chất của không khác biệt.
Chỉ vì thế gian quá đông người chen chúc.
Anh không muốn chứng minh… chứng minh rằng em là duy nhất.”
Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Nhiều người mắt đã hoe đỏ.
Sức mạnh của âm nhạc thể hiện một cách trọn vẹn trong khoảnh khắc này.
Tôi ngồi trong phòng nghỉ, hai mắt đã đỏ hoe từ lâu.
Anh ấy không với tôi rằng phần biểu diễn hôm nay lại là bài hát này.
Tôi càng không ngờ rằng, đoạn hát lệch tông ngày ấy, đã lặng lẽ ghi lại.
Phong Kinh Dã chậm rãi đứng dậy, thẳng vào ống kính.
“Bài hát này, dành tặng cho người duy nhất của tôi.”
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ hội trường bùng nổ.
Tiếng hét vang trời như muốn lật tung cả mái vòm.
Từ khóa “Phong Kinh Dã tỏ ” trong chưa đầy ba phút đã leo thẳng lên vị trí top 1 tìm kiếm.
12
Thẩm Đình Tự giận dữ đá tung cửa phòng nghỉ, mặt đen như đáy nồi.
“Hứa Vụ! Em dám lén lút qua lại với Phong Kinh Dã sau lưng tôi?!”
Tôi không thể chịu nổi nữa, giơ tay tát thẳng vào mặt ta.
“Anh bị điên à?”
Anh ta hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, hơi thở vẫn nặng nề.
“Tôi thừa nhận, ban đầu tôi chỉ thấy thú vị, vì em phớt lờ tôi, nên tôi lại càng muốn giữ em bên cạnh.”
“Sau này tôi mới nhận ra, tôi thực sự đã thích em từ lâu rồi.”
“Chỉ là tôi quen lông bông, không rõ lòng mình mà thôi.”
“Sau này tôi sẽ không như nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Em muốn đánh, muốn mắng thế nào cũng , trước tiên, đi về với tôi.”
Anh ta định kéo tôi đi, ngay lập tức bị Phong Kinh Dã từ phía sau đá một cú mạnh khiến cả người lảo đảo ngã xuống.
Cơn đau khiến sắc mặt Thẩm Đình Tự trắng bệch, mất vài giây mới có thể thở .
Phong Kinh Dã khẽ , giẫm nhẹ lên mặt ta.
“Cô ấy tát .”
“Đã cảm ơn chưa?”
Thẩm Đình Tự nghiến răng, chống tay đứng dậy, định ra tay.
Nhưng ngay lúc đó, một nhóm phóng viên bất ngờ tràn vào từ cửa.
Đèn flash liên tục lóe sáng, tất cả đều chĩa ống kính về phía Thẩm Đình Tự.
“Xin hỏi có đúng là đã ép buộc một đính hôn để tạo dựng hình tượng không?”
“Hiện tại trên mạng tràn lan ảnh hẹn hò táo bạo của , có biết về việc này không?”
“Nghe vụ tai nạn ba năm trước không phải do lỗi phanh xe mà là cố ra. Anh có sẵn sàng hợp tác điều tra lại không?”
Phong Kinh Dã che chắn cho tôi, dẫn tôi rời khỏi vòng vây phóng viên dưới sự bảo vệ của đội an ninh.
Thẩm Đình Tự đứng tại chỗ, mặt trắng bệch, hung hăng trừng mắt Phong Kinh Dã.
“Là .”
Phong Kinh Dã dừng bước, giọng điệu bình thản.
“Mới chỉ là bắt đầu thôi.”
13
Ba tháng sau.
Anh trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Đình Tự, Thẩm Đạc, đột ngột tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, trở thành tân tổng giám đốc.
Thẩm Đình Tự thân bại danh liệt, thậm chí còn bị điều tra vì tội nguy hiểm cho an toàn cộng đồng.
Vụ tai nạn năm đó khiến ba người chết, năm người bị thương nặng.
Sau khi sự thật công bố, gia đình nạn nhân và dư luận phẫn nộ, vây kín tòa nhà tập đoàn Thẩm thị để đòi công lý.
Lâm Nhược Mộng vì hóa hận, livestream bóc trần việc Thẩm Đình Tự ngoại .
Cô ta cố giấu đi một số chi tiết, biến mình thành nạn nhân bị lừa gạt.
Tôi thẳng thừng tung ra đoạn video giám sát ở homestay đêm đó cùng kết quả kiểm nghiệm chai nước bị bỏ thuốc.
Lâm Nhược Mộng lập tức trở thành “tiểu tam” bị cả xã hội lên án, cuối cùng bị trường học buộc thôi học.
Cộng thêm ảnh hưởng của Phong Kinh Dã – một trong những nghệ sĩ hàng đầu, dư luận càng sục sôi.
Nhà họ Thẩm buộc phải từ bỏ Thẩm Đình Tự.
Anh ta vốn quen kiêu ngạo, mất đi sự che chở của Thẩm thị, mọi scandal lập tức bị phơi bày.
Riêng số vụ tố cáo ẩn danh về trốn thuế và cố ý thương tích cũng đếm không xuể.
Tương lai của hắn ta chỉ có thể là bóc lịch dài dài.
Tiệc mừng của Thẩm Đạc.
Phong Kinh Dã dẫn tôi tham dự.
Anh ta nâng ly hướng về phía Thẩm Đạc, gật đầu chúc mừng.
“Chúc mừng.”
Thẩm Đạc bất đắc dĩ khẽ.
“Không uống , bà nhà tôi quản chặt lắm.”
Phong Kinh Dã bật .
“Không sao, tôi cũng không uống , cầm lên màu thôi.”
“Anh cũng bị đau dạ dày à?”
“Không, tôi đang chuẩn bị có con.”
Tôi nghe xong, không nhịn nhẹ vào vai ta.
Tên này càng ngày càng biết dối.
“Bao giờ chuẩn bị có con thế, sao tôi không biết?”
Phong Kinh Dã hơi nhướn mày, cúi sát thì thầm bên tai tôi.
Như một thước phim quay chậm, mắt Lâm Nhược Mộng dần đỏ lên.
“Chủ yếu là sợ lát nữa bị mời rượu nhiều quá, uống nhiều sẽ ảnh hưởng… đến phong độ.”
Tôi kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ bừng.
“Phong Kinh Dã, đúng là…”
“Anh sao?”
Anh ta cố trêu chọc.
Tôi sờ tai mình, phát hiện cả vành tai cũng đang nóng lên, liền vội vàng đổi chủ đề.
“Anh có phải đã hợp tác với Thẩm Đạc không? Tôi thấy ta lão luyện thế kia, dù hai người có chung kẻ thù cũng phải cẩn thận một chút…”
Phong Kinh Dã bật .
“Tuân lệnh, bà xã.”
“Nhưng em cũng đừng lo lắng quá, mấy năm nay đã tiết kiệm kha khá, cùng lắm thì nuôi em cả đời.”
“Được thôi.”
Phong Kinh Dã vừa vừa nắm tay tôi kéo đi, giọng có chút qua loa.
Tôi lườm ta.
“Anh đang nghĩ gì , đầu óc để đâu rồi?”
Phong Kinh Dã đột ngột dừng lại, bế bổng tôi lên.
Tiếng trầm thấp của ta vang bên tai.
“Đương nhiên là muốn nhanh về nhà…”
“Ăn, khuya, chứ gì nữa.”
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?