Quay lại chương 1 :
Tối đó, tôi ngủ ngon không mộng mị.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy Cố Mục Xuyên nằm ngủ co ro trên sofa, trùm kín chăn.
Tôi vén chăn, khuôn mặt ngủ, chống cằm quan sát.
Anh mở mắt, bắt gặp ánh của tôi.
Tôi nghiêng đầu, ngây thơ hỏi:
“Em đói rồi.”
Anh ngồi dậy, lấy điện thoại:
“Anh gọi đồ ăn sáng phòng, nhanh thôi.”
Gọi xong, vào phòng tắm.
Bữa sáng mang tới gồm: cháo kê, bánh bao đậu đỏ, salad, trứng chiên, trái cây tươi và vài món ăn kèm nhỏ nhỏ.
Trong lúc ăn, tôi phát hiện điều kỳ lạ —
Cố Mục Xuyên cứ cúi đầu ăn, tránh vào mắt tôi.
Ồ? Có chuyện mờ ám à?
Tôi nghiêng đầu trêu:
“Chú này, kẻ đắc tội với là ai ?”
“Không lẽ nợ người ta tiền, bị bắt đi bán… bộ phận hả?”
“Cơ mà… cũng đâu còn trẻ nữa, thận của còn đáng giá sao?”
“À đúng rồi, tối qua da trắng thật đấy…”
Tôi cố nhịn , càng càng quá đáng.
Cố Mục Xuyên bỗng tôi chằm chằm:
“Tối qua… em đều thấy rồi?”
Tôi hoảng hốt xua tay:
“Không không! Em chỉ thấy… phía sau! Không thấy phía trước!”
Anh từng bước tiến gần, gằn từng chữ:
“Vậy… em có muốn xem phía trước không?”
…
Tôi cảm giác có điềm chẳng lành, vẫn cứng miệng:
“Cũng đâu phải không , cùng lắm thì… mọc lẹo mắt thôi.”
……
09
Tự mình họa thì phải tự chịu khổ thôi.
Tôi về đến căn hộ, toàn thân đau nhức, chỉ có thể nằm bẹp trên giường.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Mở ra thì thấy một cặp vợ chồng trung niên, là ba mẹ của Cố Mục Xuyên.
Vừa nghe xong, tôi lập tức nhào vào lòng mẹ , oa oa khóc lớn.
Ba mẹ hoảng hốt, vội vã hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Khi nghe tôi nghẹn ngào mình bị Cố Mục Xuyên thô bạo đối xử, mẹ tức đến nghiến răng:
Bà rút điện thoại, không cần khách khí, gọi thẳng cho một cuộc, gào đến mức vách tường muốn sập.
Chưa đầy nửa giờ sau, Cố Mục Xuyên lật đật trở về.
Vừa thấy , mẹ liền vớ lấy cái muôi sắt, không chút do dự mà đập xuống!
Vẫn chưa hả giận, bà xông tới túm lấy tai kéo mạnh.
Cố Mục Xuyên kêu trời không thấu:
“Mẹ ơi! Nhẹ tay chút! Tai con sắp rụng rồi!!”
Ba cũng không nương tay, cầm lấy muôi từ tay vợ, phối hợp “song kiếm hợp bích”.
Tôi thì bị đuổi về phòng nghỉ.
Bên ngoài, lờ mờ còn nghe tiếng mẹ giận dữ mắng:
“Con bé còn non nớt, mềm mại đáng như , con lại không biết kiềm chế! Làm tổn thương người ta rồi sau này mặt ông nội thế nào hả?!”
Đến bữa cơm, tôi ngồi bên bàn ăn mà tay cầm đũa run lẩy bẩy, dè dặt gắp thức ăn.
Mẹ chỉ lườm một cái, Cố Mục Xuyên lập tức ngoan ngoãn ôm bát cơm đứng dựa tường, vừa ăn vừa tự kiểm điểm bản thân.
Buổi tối, mẹ lạnh giọng phán:
“Ngủ sofa! Không bén mảng vào phòng!”
Từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống ba mẹ chồng tương lai chăm sóc như bảo bối.
Sáng, họ đưa tôi đi .
Tối, họ đến siêu thị chờ tôi tan ca, còn mang theo túi lớn túi nhỏ đầy đồ ăn vặt tôi thích.
Mua thì mua rất nhiều, lúc nào cũng mong tôi ăn thêm một chút.
Nhưng ăn nhiều quá, họ lại lo tôi ăn vặt nhiều sẽ không chịu ăn cơm.
Biết tôi muốn đi xem phim, họ đặt sẵn vé.
Vào rạp, mẹ Cố đưa bắp rang bơ từ bên trái, ba Cố đưa nước uống từ bên phải.
Tôi ngồi giữa, ngọt ngào gọi một tiếng “ba mẹ”, hai người liền tươi rạng rỡ, đáp lại vô cùng vui vẻ.
Còn Cố Mục Xuyên thì… thỉnh thoảng lại bị mắng, lúc thì bị sai rửa bát, lúc thì bị đuổi lau nhà, như một người bị trừng .
Đúng là cùng một nhà, mà số phận khác nhau một trời một vực.
10
Nửa đêm, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, lướt qua phòng khách thì thấy Cố Mục Xuyên đang ngủ trên ghế sofa.
Thân hình cao lớn, phải cuộn người lại mới vừa chiếc sofa nhỏ, ngay cả trở mình cũng khó khăn.
Chiếc chăn lông mỏng phủ trên người đã rơi xuống đất từ lúc nào.
Trong ánh đèn mờ dịu, tôi khẽ thấy khuôn mặt lúc ngủ – an tĩnh, lạnh nhạt mà rất đẹp.
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mày, sống mũi cao thẳng, rồi dừng lại ở làn môi mềm mại kia.
Trước khi ba mẹ đến, Cố Mục Xuyên từng với tôi:
“Chúng ta đã kết hôn, ba mẹ cũng là ba mẹ em.”
Mà đúng lúc ba mẹ xuất hiện, trong lòng tôi bỗng trào lên cảm giác ấm áp đến nghẹn ngào.
Sự hoang mang, bất an, cả những mơ hồ chẳng biết mình thuộc về đâu… dần tan biến.
Cảm giác có một gia đình, một nơi để về — lặng lẽ tràn đầy trong tim.
Khi ấy, tôi mới thật sự xác định :
Những gì tôi tìm kiếm, đều đang ở đây.
Cố Mục Xuyên tỉnh lại.
Bạn thấy sao?