Hôn Ước Lạnh Lùng – Chương 2

5

Khi Lâm Thiển Thiển rời đi, dường như ấy đã khóc.

Cùng với tiếng cửa đóng nhẹ nhàng, thế giới trở lại yên tĩnh. Nhưng tôi vẫn bị Phó Yến ép sát vào cánh cửa.

Bóng tối phủ lên đôi mắt của một vẻ u ám không thể diễn tả. Tôi cảm thấy nóng bức, khẽ cử cổ.

“Anh Phó, muộn… muộn rồi, sẽ mệt đó.”

Tôi căng thẳng đến mức không thành lời.

“Không cần vội, vẫn phải bôi thuốc cho em.”

Giọng trầm khàn và kiềm chế, khiến người ta xao trong màn đêm.

Phó Yến ôm tôi, mở cửa phòng ngủ. Gió bên ngoài thổi vào lưng tôi, vốn đã ướt đẫm mồ hôi, khiến tôi khẽ rùng mình.

Phó Yến mang theo hộp thuốc, ngồi xổm trước mặt tôi. Dưới ánh đèn mờ, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của lóe lên ánh sáng, khiến tôi có chút mơ hồ.

Cảm giác như tất cả những gì xảy ra tối nay chỉ là một giấc mơ. Tôi không thể ngăn mình nhớ lại lần đầu gặp Phó Yến.

Năm nhất đại học, tôi giành giải nhất trong cuộc thi viết văn toàn thành phố.

Trường tôi tổ chức lễ trao giải. Nhà họ Phó tài trợ cho rất nhiều sinh viên, bao gồm cả tôi. Vậy nên hôm đó, Phó Yến, với tư cách là đại diện nhà tài trợ, đã ngồi dưới khán đài.

Phó Trì, khi đó là trai của tôi, vì chê tôi lắp bắp mất mặt, đã bỏ đi giữa chừng.

Phó Yến vẫn bình tĩnh ngồi xem hết chương trình.

Phần phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải của tôi có thể là tệ . Tôi bị tật lắp gián đoạn chương trình.

Khi Phó Yến rời đi, trời đổ tuyết lớn, xe của không thể di chuyển. Nghe đã lỡ một cuộc họp quan trọng.

Cô giáo trong trường dẫn tôi đến xin lỗi Phó Yến.

“Anh Phó, xin lỗi .”

Môi tôi tím tái vì lạnh, giọng run rẩy. Cửa kính xe hạ xuống một khe nhỏ. Ánh mắt xuyên qua màn tuyết dày, chạm vào ánh mắt tôi.

“Không sao, tác phẩm của em xứng đáng đạt giải nhất. Thời tiết xấu, đâu phải lỗi của học sinh. Về đi.!”

Đó là lần duy nhất trong quãng đời học sinh của mình, tôi khen ngợi và quan tâm. Vì , tôi luôn biết ơn nhà họ Phó.

“Em sao thế?”

Giọng của Phó Yến vang lên kéo tôi trở lại hiện thực. Anh đang nắm lấy bắp chân tôi, bôi một lớp thuốc mỡ ấm nóng qua lớp da của tôi.

Tôi nhẹ:

“Anh Phó, em sẽ báo đáp thật tốt.”

Nghe xong, tác của dừng lại.

“Diệp Đường, từ năm tôi 18 tuổi, mỗi năm tôi đã chi hàng tỷ đồng cho việc từ thiện. Em nghĩ tôi cần em báo đáp sao?”

Anh ngẩng lên tôi, ánh mắt như một chiếc móc câu thu hút mọi suy nghĩ của tôi.

“Hay là sự tốt bụng của em dành cho Phó Trì chỉ vì muốn báo đáp tôi?”

Bị trúng tim đen, tôi vội vàng đổi chủ đề:

“Vậy… muốn gì?”

“Những gì tôi muốn, em đã cho rồi.”

Giọng Phó Yến bình thản kiên quyết:

“Phần còn lại, trong tương lai, tôi cũng sẽ có.”

6

Sau khi bôi thuốc cho tôi xong, Phó Yến lại vội vã rời đi vì một cuộc điện thoại.

Tôi chạm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, trong lòng cảm thấy ấm áp. Có lẽ, việc kết hôn với ấy cũng không tệ đến .

Mùa hè năm nay kéo dài mãi không dứt.

Tòa soạn tin tức chuyển tôi từ chuyên mục giải trí sang chuyên mục tài chính, tiếp tục công việc viết bài.

Cùng ngày, Phó Trì điều về công ty, trở thành cấp trên trực tiếp của tôi. Lâm Thiển Thiển trở thành thư ký riêng của ta.

Hôm đó, tôi lại nghe thấy giọng Phó Trì đầy giận dữ từ ngoài cửa nhà vệ sinh:

“Thật rẻ mạt, Lâm Thiển Thiển.”

Có vẻ họ đang cãi nhau. Lâm Thiển Thiển không chịu thua, dùng giọng điệu vừa nhẫn nhịn vừa uất ức trả lời lại:

“Tôi rẻ mạt? Vậy đi tìm con bé lắp bắp kia đi… Tổng giám đốc Phó ăn không nổi sơn hào hải vị, lại thích ăn cơm thiu.”

“Đúng , cơm thiu còn ngon hơn .”

Phó Trì gằn giọng, Lâm Thiển Thiển bật khóc.

Tôi chỉ cảm thấy xui xẻo.

Đúng hôm đó, Phó Trì, người đã mất liên lạc suốt một tháng, đột nhiên tìm đến cửa.

“Cô bé lắp bắp, một tháng không gặp, em đi đâu ?”

Anh ta ép tôi ở lối vào nhà, giọng cợt đôi mắt lại tràn đầy lạnh lùng.

Tôi lạnh nhạt tránh khỏi sự đụng chạm của :

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

Ánh mắt Phó Trì thoáng qua một tia u tối, ta bóp chặt cằm tôi, ép tôi thẳng vào .

“Sao em không còn lắp bắp nữa?”

“Biến đi!”

Mỗi tuần tôi đều tham gia huấn luyện ngôn ngữ, không thể những câu dài phức tạp, mắng người thì không có vấn đề gì.

Có lẽ vì cãi nhau với Lâm Thiển Thiển, Phó Trì dường như đang chìm trong sự bướng bỉnh, bất chấp mọi sự phản kháng của tôi, ta kéo tôi lên xe.

“Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Phó Trì phớt lờ sự giãy giụa từ tôi, ném túi xách của tôi ra ghế sau và khóa cửa xe.

“Báo cái gì, không phải em muốn gặp gia đình tôi sao? Hôm nay là bữa tiệc gia đình, ông nội và tôi đều ở đó, để tôi giới thiệu em với họ.”

Tôi cảm thấy lòng mình chùng xuống:

“Phó Trì, tôi đã kết hôn rồi.”

Phó Trì mạnh vào vô-lăng. Chiếc xe phát ra tiếng còi ngắn.

“Thằng mù nào lại lấy em?”

Sự tức giận thoáng qua trong mắt ta, biến mất ngay khi thấy chiếc nhẫn của tôi.

“Tôi đã rồi… không thể nào.”

Anh ta nhạo:

“Đừng có lừa tôi, cái nhẫn rẻ tiền này không có nổi một viên kim cương, người cưới em chắc là một kẻ nghèo mạt.”

Chiếc nhẫn này là do tôi chọn, là chiếc rẻ nhất trong tiệm vì tôi không muốn quá phô trương.

Nhẫn của Phó Yến thậm chí còn đơn giản hơn, ấy vẫn đeo nó.

Thấy tôi cảnh giác ta, Phó Trì có vẻ rất vui.

“Trên đời này, người dám tranh giành với tôi còn chưa sinh ra đâu. Nếu có gan, bảo chồng em đến nhà họ Phó mà cướp.”

Phó Trì phóng xe như bay, đưa tôi đến bữa tiệc gia đình của nhà họ Phó.

Điện thoại của tôi reo liên tục dưới ghế sau. Khi xuống xe, tôi phải cố nhịn cảm giác buồn nôn một lúc lâu.

Phó Trì kéo tôi vào nhà. Tôi bất ngờ chạm mắt với Phó Yến, người đang đứng cạnh cửa sổ biệt thự nghe điện thoại.

Trong tay vẫn còn điếu thuốc đang cháy gần hết. Khuôn mặt lạnh lùng, có vẻ như đang xử lý một vấn đề khó khăn.

Khi thấy tôi, Phó Yến từ từ hạ điện thoại xuống, ánh mắt dừng lại ở chỗ Phó Trì đang nắm cổ tay tôi. Không hiểu sao, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Liệu cuộc gọi vừa rồi có phải của ấy không?

Tôi muốn rút tay ra Phó Trì không cho. Sau đó, ta kéo thẳng tôi đến trước mặt ông nội Phó.

“Ông nội, đây là của cháu.”

“Cháu không phải—”

Tôi vội vàng giải thích. Ông nội Phó nhanh gọn:

“Ông biết cháu là đứa trẻ mà nhà họ Phó tài trợ, là một đứa trẻ ngoan. Gia cảnh không thành vấn đề, chỉ cần cháu tốt và chân thành trong cảm, ông sẽ đồng ý.”

Nhìn theo ánh mắt Phó Trì quét qua góc phòng, tôi thấy Lâm Thiển Thiển ngồi ở đó, trông buồn bã và độc, môi ấy đã cắn đến trắng bệch.

Lại là để Lâm Thiển Thiển ghen sao? Nhưng tôi đã quá mệt mỏi với tất cả chuyện này. Tôi quả quyết gạt tay Phó Trì ra:

“Ông Phó, cháu đã kết hôn rồi.”

Ông nội Phó ngạc nhiên:

“Chuyện lớn như , sao các cháu không trước?”

“Không phải với Phó Trì, mà là với người khác.”

Khi nghe đến từ “người khác”, ánh mắt của Phó Yến hiện lên một chút không vui. Anh ấy cầm ly rượu, quay lưng đi nơi khác. Tôi không để ý, tiếp tục :

“Có lẽ người Phó tổng thực sự muốn cưới là Lâm. Anh ấy dẫn ấy đến khách sạn trong lúc chúng cháu chưa chia tay. Thêm nữa, cả một tháng nay ấy không liên lạc với cháu, mặc dù cháu đã gửi tin nhắn cho ấy. Vì , cháu ngầm hiểu là chia tay.

Bây giờ, cháu đã kết hôn rồi, ấy còn muốn xen vào gia đình cháu. Làm có phải quá đáng không chứ?”

Những người ban đầu định chúc mừng bỗng nhiên im lặng, dỏng tai nghe câu chuyện. Thậm chí có người :

“Ôi chao, cậu hai nhà họ Phó vừa lăng nhăng vừa kẻ thứ ba, chơi bời cũng giỏi quá nhỉ?”

Lời này thật khó nghe cũng thực sự rất sảng khoái.

Phó Trì không ngờ tôi lại cứng rắn như .

“Ai dạy em thế này? Không đúng, sao em trôi chảy thế—”

Ông nội Phó dùng gậy gõ mạnh vào chân Phó Trì.

“Lâm Thiển Thiển là ai mà cháu dám cưới ta!”

Phó Trì đau đến mức khẽ rên lên, còn Lâm Thiển Thiển ở góc phòng bỗng lao tới.

“Ông ơi, đừng đánh Phó Trì, nếu muốn đánh thì đánh cháu!”

Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, tôi lặng lẽ rút lui. Đang định rời đi thì bất ngờ một bàn tay túm chặt lấy tay tôi và kéo mạnh vào một căn phòng không bật đèn.

Cánh cửa đóng lại với một tiếng “cạch” nhẹ nhàng. Ngay sau đó, một giọng trầm thấp vang lên bên tai tôi:

“Diệp Đường, tôi là người ‘khác’ sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...