Hôn Ước Bất Đắc [...] – Chương 1

1

Tôi tên là Tống Thì, lấy họ của mẹ.

Có lẽ mỗi người đều có một tuổi thơ với những màu sắc khác nhau, tuổi thơ của tôi thì không, nó u ám đến đáng sợ.

Mẹ tôi mất khi sinh ra tôi. Lúc ấy, ông trời đã cho bà một sự lựa chọn bà cắn răng chọn lấy cách: mạng đổi mạng.

Tôi sống, mẹ tôi chưa kịp gặp tôi đã nhắm mắt xuôi tay.

Sau khi bà qua đời, bố tôi đau lòng lắm nên ông chẳng thích tôi chút nào, thậm chí còn không muốn thấy tôi.

Mỗi lần say rượu, ông lại ghét bỏ hỏi tôi:

“Sao không phải là mày chết chứ?”

Tôi từng nghĩ là vì ông quá mẹ nên mới đối xử với tôi như .

Nhưng đến khi mẹ kế bước vào cửa nhà, tôi mới lật đổ mọi suy nghĩ trước đó.

Ngày hôm đó, tôi khi ấy mới 6 tuổi, đang đứng trên ghế con nấu ăn trên bếp. Bố mở cửa bước vào, mang theo một người phụ nữ bụng bầu lớn.

Đó là lần hiếm hoi ông với tôi:

“Tống Thì, đây là mẹ mới của con.”

Tay tôi bị bỏng một vết rộp lớn không dám kêu đau, ngoan ngoãn chào hỏi họ.

Người phụ nữ ấy còn dắt theo một đứa bé trạc tuổi tôi, nhỏ hơn tôi 5 tháng, đó là con của mẹ kế.

Ngay lần gặp đầu tiên, tôi đã thấy sự không ưa tôi trong mắt bé này.

Cô bé đã đổi họ, lấy họ của bố tôi, và tên là Trình Nguyệt.

Chẳng bao lâu sau khi mẹ kế vào nhà, bà sinh thêm một em trai. Từ đó, tuổi thơ u ám của tôi chính thức bắt đầu.

2

Bố không cho tôi ngồi cùng bàn ăn với họ, rằng thấy tôi thì mọi người sẽ không vui, dù mỗi bữa ăn đều là do tôi, một đứa trẻ còn rất nhỏ, nấu ra.

Em mới của tôi, Trình Nguyệt, rất giỏi vui lòng bố; so với tôi, họ trông giống cha con hơn.

Trong nhà có món gì ngon, người đầu tiên ăn là bé đó, tiếp theo là em trai, rồi đến mẹ kế, không bao giờ đến lượt tôi.

Nhưng tôi rất ngoan, không khóc, không giành giật, hy vọng có thể nhận chút của bố. Nhưng ông chưa bao giờ liếc tôi một lần.

Mẹ kế bắt tôi sau giờ học phải nhặt đầy một túi chai nhựa mới về nhà nấu ăn, và bố ngầm đồng ý với quy tắc này, chỉ dành riêng cho tôi.

Tính tôi mềm yếu, không biết mắng mỏ ai, nên trong nhà, ai cũng có thể giẫm lên tôi.

Ngôi nhà này không có chỗ cho tôi, họ đang ở trong căn nhà mà mẹ tôi đã mua trước khi bà qua đời, người phải rời đi lẽ ra không phải là tôi.

Tôi cố gắng tìm kiếm từ bố có vẻ không thể.

17 tuổi, tôi ngày càng trầm lặng hơn, đó chỉ là vẻ ngoài.

3

Tôi và Trình Nguyệt học cùng một trường.

Vốn dĩ bố đã không cho tôi học tiếp. Nhưng tôi đã quỳ ngoài cửa phòng bố cả đêm, đến khi trời sắp sáng, ông khoác áo ra ngoài, tôi với ánh mắt phức tạp:

“Trước kia con rất hiểu chuyện mà Tống Thì? Gia đình bây giờ quá khó khăn, em trai con cuối tuần còn đi học thêm nên cần phải đóng tiền. Giờ con lớn rồi, dì con muốn con ra ngoài kiếm tiền giúp đỡ gia đình.”

Ánh sáng rọi khắp nơi, dù không có đèn đường vẫn có thể rõ con đường phía trước.

Tôi quỳ trên mặt đất, lần đầu tiên bố với ánh mắt chất vấn:

“Con chỉ lớn hơn Trình Nguyệt 5 tháng mà thôi, điều này không công bằng với con.

Trình Nguyệt có thể đi học, con cũng có thể đi học. Con không cần tiền đóng học phí của bố và dì, con tự mình kiếm.”

Bố im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu. Nhưng mẹ kế không hài lòng, bà đã mặt lạnh với tôi hết vài ngày.

Khi Trình Nguyệt biết tôi sẽ tiếp tục học cùng trường với ta thì đã nổi cơn giận ngay tại bàn ăn:

“Con không muốn học chung trường với Tống Thì, xấu hổ lắm!

Mọi người biết con có một chị đi nhặt ve chai thì sẽ nghĩ gì về con?”

Mẹ kế gắp cho Trình Nguyệt một cái đùi gà:

“Nguyệt Nguyệt đừng giận, con lớn rồi, sao còn trẻ con như ? Ở trường cứ giả vờ không quen biết nó là .”

Trình Nguyệt đẩy bát ra, khó chịu tôi:

“Con không quan tâm, con không muốn học chung trường với chị ấy, nếu không thì con không học nữa!”

Mẹ kế nghe thì không chịu nổi, vội vàng dỗ dành Trình Nguyệt:

“Con linh tinh gì ? Con còn nhỏ, không học thì gì?”

Nói rồi, bà ta lại lườm tôi một cái:

“Có người cũng thế, không học chỗ nào khác mà cứ nhất định phải học cùng trường với Nguyệt Nguyệt. Thật là ghen tị, người ta có gì thì ta cũng muốn có. Đã ăn ở miễn phí rồi mà còn không biết ơn.”

Khi ấy, tôi đang bỏ mấy cái bánh bao vào túi, định tranh thủ trời vừa tối ra quảng trường nhặt thêm vài cái chai nhựa. Vào thời điểm này, các cụ già cũng đang ra ngoài để nhảy múa ở quảng trường.

Bố tôi với vẻ mặt im lặng, lông mày ông nhíu lại rất chặt:

“Tống Thì, tại sao con cứ phải học cùng trường với em con? Không thể đổi sang trường khác sao?”

Tôi dừng tay cầm túi lại, thẳng vào ông:

“Có lẽ bố nên tìm hiểu về thành tích học tập của con đi. Con trường giữ lại và miễn học phí hoàn toàn.

Còn Trình Nguyệt là do bố và dì bỏ ra hàng chục triệu đồng tiền học phí để đưa vào trường đó.”

Nói xong, tôi cầm lấy cái túi rồi đi thẳng ra ngoài, phía sau vang lên tiếng bát đĩa bị đập vỡ.

4

Gió đêm thổi khá mạnh, mà quần áo của tôi lại mỏng manh và cũ kỹ. Tôi cẩn thận cài kín cúc áo sơ mi đến tận cổ, gió vẫn lạnh đến nỗi khiến tôi đau rát.

Tôi lên bầu trời đầy sao, rất đẹp.

Nhưng ông trời ơi, ngài có muốn xem cuộc sống của tôi thế nào không?

Mẹ tôi ngày trước đúng là mù quáng, vì bố tôi mà cắt đứt liên lạc với bè.

Không khóc, tôi không khóc. Khóc là kẻ hèn nhát, khóc là tôi đã thua.

Ngay lúc tôi cố nén nước mắt, một cậu bé nhỏ nhắn kéo kéo áo tôi:

“Chị ơi, mẹ bảo em hỏi chị có cần cái chai này không?”

Tôi cậu bé ngẩn ngơ mất hai giây, rồi bật khóc thành tiếng. Xin lỗi, tôi thực sự không thể kìm nén !

Cậu bé bị tôi cho hoảng hồn, môi mím lại, nước mắt trào ra, đưa chai nhựa trên tay cho tôi rồi khóc chạy đi.

Còn tôi thì tiếp tục vừa khóc vừa nhặt ve chai, thậm chí một cậu bé cũng còn tốt hơn bố tôi.

Khóc cũng khóc rồi, ve chai cũng nhặt đầy rồi, tôi xách cái túi lớn quay về. Khi đi đến cửa nhà, một đoàn xe tiến vào con hẻm nhỏ xập xệ này.

Tôi đếm thử, có đến hơn chục chiếc xe sang.

Đèn pha quá chói mắt, tôi theo phản xạ giơ tay lên che chắn.

Tiếng của đoàn xe quá lớn, hàng xóm xung quanh đều thò đầu ra xem.

Bố và mẹ kế tôi cũng khoác áo đứng dậy, ngẩng đầu .

Tôi hơi né sang một bên, sợ chắn đường đoàn xe. Nhưng ngay lúc này đèn pha tắt, chiếc xe sang dẫn đầu dừng ngay trước mặt tôi.

Từ trên xe bước xuống một người phụ nữ đẹp rực rỡ, tóc uốn sóng lớn, khoác áo lông, dù đã trung niên vẫn còn rất quyến rũ.

Giày cao gót chạm đất, bà ấy tháo kính râm, khuôn mặt đầy thương xót lao đến ôm lấy tôi:

“Bảo bối, dì cuối cùng cũng tìm con rồi!

Dì là thân của mẹ con. Ngày xưa dì không đồng ý cho mẹ con lấy cái gã đàn ông ngốc kia, dì giận dỗi với bà ấy bao lâu nay. Dì cứ đợi bà ấy hạ mình, không ngờ bà ấy lại mất sớm!

Tất cả là lỗi của dì không điều tra kỹ, khiến con phải chịu khổ lâu như !”

Người phụ nữ nắm tay tôi, xoa xoa, đôi mắt đầy thương cảm:

“Sao tay lại lạnh thế này, ngoan nào, để dì sưởi ấm tay cho con nhé?”

Sự quan tâm bất ngờ này khiến tôi không biết phải sao, đây là sự quan tâm mà tôi chưa từng nhận , nên tôi vào mắt bà ấy, khẽ gật đầu.

Người phụ nữ sưởi ấm tay tôi, rồi tiện tay chỉ sang một người đứng bên cạnh:

“Ngoan nào, đó là con trai dì, đẹp trai không? Gả cho nó đi, dì sẽ mẹ con.”

Ánh mắt tôi lúc này mới chuyển về phía sau.

Đó là một chàng trai cao lớn, ta đứng tựa lưng vào chiếc xe sang, một tay đút túi, tóc cắt ngắn, áo phông trắng, toát lên vẻ lãng tử phóng khoáng.

Tôi thẳng vào đôi mắt đen của ta rồi sững người.

Chẳng phải đây là Tạ Cảnh, người mà không ai ở trường A dám đụng vào sao?

“Bảo bối, nó là con trai dì.”

Người phụ nữ tôi với khuôn mặt tràn đầy thương. Tôi vẫn cầm túi nhặt ve chai trong tay, ngơ ngác :

“Tôi không tin.”

Chàng trai dựa vào cửa xe khẽ , khóe miệng cong lên, trông có vẻ rất thích thú.

Anh ta bước đến gần tôi, đôi tay thon dài đón lấy chiếc túi ve chai to tướng mà tôi đang xách.

Mặc kệ sự ngạc nhiên của tôi, đôi mắt xinh đẹp của ta thẳng vào tôi. Tôi nhận ra nụ ẩn hiện trong mắt ta.

Giọng trầm ấm, có chút lười biếng vang lên:

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, học.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...