3
Về đến phòng, tôi khóa cửa ngay lập tức.
Hai tay ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
Chưa hoàn hồn, tôi ngồi phịch xuống đất, tựa lưng vào cửa.
Tôi rồi!!
Cuối cùng cũng phản công lại Lục Tiêu một lần.
Nếu bỏ qua cảnh bỏ chạy nhếch nhác lúc cuối.
Lần sau nếu ta còn dám càm ràm tôi tắm lâu, tôi chắc chắn sẽ xử lý gọn gàng hơn.
Là một con sứa, tôi không thể thiếu nước.
Mỗi ngày tôi đều cần bổ sung rất nhiều nước, mà tắm bồn là cách nhanh nhất, tốt nhất.
Đặc biệt là khi rắc thêm một ít muối biển vào nước, hiệu quả còn tuyệt hơn.
Nói đến muối biển, cái lọ muối tôi để trong tủ lạnh từng bị Lục Tiêu phát hiện.
“Thảo nào da trắng thế.Hóa ra ngày nào tắm cũng chà muối đúng là tiểu thư.”
Da tôi trắng chỉ đơn giản vì tôi vốn là một con sứa mặt trăng nửa trong suốt.
Do khác biệt về lối sống với con người, để không tự chết mình, tôi buộc phải rất kén chọn trong ăn uống và sinh hoạt.
Điều này khiến Lục Tiêu lầm tưởng tôi là tiểu thư nhà giàu bỏ trốn, nên lúc nào cũng có thành kiến với tôi.
Nhưng tôi không thể giải thích thân phận thật của mình với ta .
Sợ bị ta coi là kẻ hoang tưởng rồi tống thẳng vào bệnh viện.
Hoặc tệ hơn, bị đưa đến phòng thí nghiệm để giải phẫu nghiên cứu.
Tôi xoa đầu gối đang âm ỉ đau.
Lúc nãy ôm Lục Tiêu bị ngã, đầu gối tôi đập thẳng xuông sàn, giờ chỗ đập đã xưng tím cả lên.
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ.
Tôi lập tức nín thở, bất .
Lục Tiêu đang đứng ngoài cửa phòng tôi.
“Để khỏi sáng mai tỉnh dậy lôi tôi ra ăn vạ, ra mà lấy đồ này.”
Giọng ta hơi khàn, xong thì quay người bỏ đi.
Tôi lắng nghe tiếng bước chân xa dần, rồi chống tay đứng dậy.
Mở cửa ra, thấy trên sàn là một chai dầu xoa bóp giảm sưng.
Vừa bôi thuốc, tôi vừa nhớ lại giọng là lạ của ta lúc nãy, tiện tay nhắn tin hỏi.
【Anh không phải khóc rồi đấy chứ?】
【Ừ, khóc nhiều lắm, tiêu đời rồi.】
Anh ta trả lời ngay lập tức.
Tôi giật mình vứt ngay điện thoại.
Trùm kín chăn từ đầu đến chân.
Thầm cầu nguyện nửa đêm Lục Tiêu sẽ không cửa xông vào thủ tiêu tôi.
4
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi thận trọng mở cửa hé một khe nhỏ.
Thò đầu ra quan sát xung quanh, chắc chắn an toàn rồi mới rón rén bước ra ngoài.
Nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa mặt, tai thì vểnh lên nghe ngóng tĩnh bên ngoài.
Nghe thấy tiếng Lục Tiêu mở cửa đi xuống lầu, tôi lại vội vã chạy về phòng thay đồ.
Vừa mở cửa ra lần nữa, bóng dáng cao lớn của Lục Tiêu đã chặn ngay trước cửa.
“Sáng sớm lén lút như trộm, cậu đang trốn tôi à?”
“Không có nha.”
Tôi túm lấy cạp quần, lùi lại mấy bước, mắt trợn tròn.
Lục Tiêu bộ dạng căng thẳng của tôi, bật .
“Sợ cái gì? Hôm qua không phải hổ báo lắm à?”
“Nếu thấy tôi lợi , sau này đừng có hung dữ với tôi nữa, không thì sẽ khóc đó.”
Tôi hếch cằm lên, đắc ý nhắc nhở ta.
Lục Tiêu cố nén khóe môi đang nhếch lên: “Lần sau ai khóc còn chưa chắc đâu.”
Anh ta lại quay về chủ đề lúc nãy, giục tôi kéo quần lên.
Tôi cúi xuống bộ đồ liền thân của mình: Tại sao?”
“Xem vết thương ở đầu gối thế nào rồi. Da cậu mỏng manh , nếu không khỏi thì đi bệnh viện.”
“Đâu nghiêm trọng đến thế, tôi khỏi rồi mà. À, cảm ơn vì chai thuốc nhé.”
“Không cần cảm ơn. Cô khiến tôi khó chịu cả tối qua từ hôm nay cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
“Chuẩn bị cái gì?”
Tôi chớp mắt, chẳng hiểu gì cả.
Lục Tiêu chỉ mà không đáp, sau đó gọi tôi qua bàn ăn sáng.
Nhưng khi thấy cái trứng ốp phủ phô mai trong bát mình, tôi liền chết lặng.
Nếu không biết ta chưa phát hiện ra thân phận của tôi, tôi còn tưởng ta cố trả đũa tôi.
Tôi dùng đũa gắp miếng trứng chảy phô mai ra, một hồi mà chẳng biết phải cắn từ đâu.
Hình dáng này… sao cứ có cảm giác quen quen. Nguồn chính thức đăng tải tại Đậu Xanh Rau Má
Giống như tôi đang gắp một con sứa chiên chưa từng gặp lại bấy lâu nay.
Tôi không nỡ , đành đặt nó sang đĩa khác.
Lục Tiêu thấy thế, nhíu mày: “Cô đang chê cơm tôi nấu à?”
“Không phải, chỉ là… tôi không thích ăn trứng.”
“Thế đống trứng tôi mua chất trong tủ lạnh tự mọc chân chạy đi đâu rồi?”
Ừm… tất cả đã bị luộc chín và chui vào bụng tôi rồi.
Tôi há miệng, cố nghĩ ra lý do biện hộ.
“Đúng là khó chiều thật, không ăn thì tôi ăn.”
Anh ta chẳng thèm đợi tôi xong, liền đổ thẳng miếng trứng vào bát mình.
Rồi gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai vài cái là nuốt sạch.
Như thể nhớ ra gì đó, ta bất ngờ tôi, đầy ấm áp.
“Tôi nhớ thích ăn hải sản, bố của A Đạt mới đi biển về, mang về ít sứa biển. Tối nay tôi nộm cho nhé?”
A Đạt là nhân viên trong tiệm sửa xe của ta.
Tôi đúng là thích ăn hải sản, chỉ thích cá với tôm thôi.
Câu này vừa dứt, cộng thêm nụ hiếm hoi trên mặt ta…
Lại còn cả âm thanh răng rắc khi ta nhai trứng vừa rồi…
Tôi run giọng: “Không… không cần đâu, tối nay tôi không ăn cơm nhà đâu!”
Nói xong, tôi bật dậy, kiếm cớ sắp trễ rồi chuồn nhanh như chớp.
Chỉ còn lại Lục Tiêu ngồi ngẩn ra tại chỗ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhìn theo bóng tôi chạy mất hút, ta mở điện thoại, tìm kiếm.
【Muốn thiện cảm với , định bắt đầu bằng việc nấu ăn cho ấy, ấy lại ghét bỏ rồi chạy mất, tôi phải gì đây?】
【Phải chăm sóc một tiểu thư kiêu kỳ thế nào?】
5
Buổi tối, tôi cố về trễ hơn giờ cơm.
Lúc đi ngang qua bếp, tôi thấy Lục Tiêu đang loay hoay gì đó.
Tôi rón rén nhón chân, cúi thấp người, không muốn để ta ý.
Nhưng như thể sau đầu mọc mắt, ta chẳng cần quay lại mà vẫn lên tiếng: “Về rồi hả.”
Bước chân tôi khựng lại giữa không trung.
“Anh nấu xong rồi, qua ăn đi.”
“À… tôi ăn ngoài rồi.”
Lục Tiêu cầm muôi đảo nồi, giọng điệu đầy dụ dỗ: Qua ăn một miếng thôi, tôi giảm nửa tiền tháng này cho .”
Mắt tôi sáng rực, trong chớp mắt đã dịch chuyển đến bên cạnh ta.
“Vậy hãy để món ngon này lấp đầy cái bụng đói của tôi đi nào!”
Lục Tiêu nghiêng đầu tôi: “Bữa tôi nấu còn không hấp dẫn bằng mấy đồng bạc kia à?”
Tôi nheo mắt : “Không có chuyện đó đâu~”
Khoan đã, sao tôi ngửi thấy mùi giấm chua nhỉ?
Cúi xuống nồi trên bếp, tôi tò mò hỏi: “Đây là món gì ?”
“Canh cà ri hải sản bí truyền nhà họ Lục.”
Lục Tiêu vừa vừa múc một bát nhỏ đưa cho tôi: “Nếm thử đi.”
Tôi cúi đầu, nhấp một ngụm ngay từ tay ta.
Hương vị tươi ngon lan trên đầu lưỡi, nước súp đậm đà mà không hề ngấy.
“Ngon quá! ?~?”
Đây là lần đầu tiên tôi ăn món chế biến theo kiểu này.
Lục Tiêu vẫn luôn chăm quan sát tôi, nghe thấy lời khen, ánh mắt ta ngay lập tức chuyển từ mong chờ sang hài lòng và vui vẻ.
Anh ta tiếp tục gắp thêm vài con tôm cho tôi, ngon đến mức tôi phải híp cả mắt.
Khoan đã…
Sao tầm ngày càng mờ đi thế này?
Tôi cảm thấy cổ họng hơi ngứa, cả người cũng .
“Đường Nguyên, mặt hình như… đỏ lên rồi?”
Lục Tiêu dừng tay, bất ngờ cúi sát lại, mũi gần như chạm vào tôi.
Tôi có thể ngửi thấy mùi bạc hà pha chút muối biển trên người ta, giống hệt mùi sữa tắm của tôi.
Không có thời gian để nghĩ xem tại sao ta lại dùng đồ của tôi, tôi mím môi, phát hiện ra chút vị chua trong miệng.
“Anh… có cho nước cốt chanh vào canh đúng không?!”
“Ừ, sao thế?”
Tôi khuôn mặt điển trai phóng đại ngay trước mắt, trong lòng kêu rên.
Chất có tính axit như chanh có thể khiến sứa bị kích thích mạnh!
Da đầu tôi ngay lập tức tê rần, như thể có thứ gì đó sắp trồi ra.
“Tôi… tôi ăn no rồi, đi trước đây!”
Tôi xoay người thật nhanh, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng.
Bạn thấy sao?