05
Bên ngoài trời đổ mưa lớn.
Tôi đang thêm trong một quán trà sữa.
Giang Thư Bạch loạng choạng bước qua màn mưa, cuối cùng đứng trước cửa quán, tôi từ xa.
Mùi rượu hòa với hơi mưa, trông ta thê thảm chẳng khác gì một con chó hoang.
Anh ta giơ tay phải lên, đôi mắt đỏ hoe, hỏi:
“Chiếc vòng tay này, cậu chỉ tặng riêng tôi, hay những người đàn ông khác cũng có?”
Tôi không chút hoảng hốt, từ tốn tiếp tục trà sữa cho khách.
Giang Thư Bạch mất kiên nhẫn, lao thẳng vào quán, kéo tôi ra giữa cơn mưa.
“Hứa Nhiêu, cậu có ý gì? Sao cậu không trả lời tôi? Mỗi ngày cậu với tôi như , sao lại còn dây dưa với Thẩm Hạc?”
Trong lòng tôi thầm .
Chắc hẳn Giang Thư Bạch đã phát hiện ra Thẩm Hạc cũng có một chiếc vòng tay giống hệt mình.
Nhưng chuyện này có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Mua trên Pinduoduo chỉ có 5.8 tệ, mà lại mua 1 tặng 1, miễn phí vận chuyển.
Tất nhiên là tôi tặng cho cả hai rồi!
Hơn nữa, tôi đâu phải tài sản của ta.
Tôi tặng ai, thì liên quan gì đến ta?
Chẳng lẽ tôi cho một con chó hoang ăn, thì không thể cho con khác ăn nữa à?
Nhưng trên mặt, tôi vẫn giả bộ.
Đôi mắt đỏ hoe, tôi giơ tay tát mạnh vào mặt Giang Thư Bạch.
Giang Thư Bạch bị đánh đến ngơ ngác:
“Hứa Nhiêu, cậu…”
Tôi ngắt lời ta, giọng lạnh lùng:
“Giang Thư Bạch, tốt với tôi, chẳng phải vì một vụ cá cược sao?”
Không đợi ta tiếp, tôi tiếp tục:
“Một trò cá cược, nghĩ tôi không biết sao?”
Cơn mưa xối xả.
Nước mắt của tôi hòa lẫn vào mưa, khuôn mặt trông vừa thanh tú, vừa yếu đuối, lại đầy ấm ức.
Giang Thư Bạch như bị sét đánh, trong đầu ù lên một tiếng.
Hơi men lập tức tan biến.
Vẻ hung hăng chất vấn ban nãy của ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn:
“Ai với cậu ? Là Thẩm Hạc đúng không?”
Tôi mím môi, không trả lời.
Ai với tôi?
Có cần ai đâu…
Chẳng ai cho tôi biết cả.
Đàn ông trong những lúc thế này lại vô cùng đoàn kết.
Tôi chỉ là đã nhớ rõ khuôn mặt và thái độ của họ trong lần Họa Cận tập hợp tất cả để bàn chuyện cá cược mà thôi.
Thế , sự im lặng của tôi lại để lại khoảng trống cho trí tưởng tượng.
Nó khiến Giang Thư Bạch không thể ngừng băn khoăn, nghi ngờ, và lo lắng…
Anh ta sốt ruột, lao tới định nắm lấy tay tôi.
Tôi lạnh lùng né tránh, ngược lại giơ tay, mạnh mẽ giật đứt chiếc vòng đỏ trên cổ tay ta.
“Thứ rẻ tiền như , không xứng với đâu, Giang Thư Bạch!”
Tôi ném mạnh chiếc vòng, để nó rơi thẳng xuống hồ nước nhân tạo trong công viên đối diện.
“Đừng mà…”
Giang Thư Bạch cảm thấy tội lỗi đến cực độ.
Anh ta quay người, không chút do dự nhảy xuống hồ.
Nước hồ lạnh thấu xương, ta hoàn toàn không để ý.
Anh ta chỉ muốn tìm lại chiếc vòng tay, để chứng minh cho tôi thấy rằng ta đã sai, rằng ta thích tôi đến mức không thể kiểm soát bản thân, thậm chí không cần mạng sống.
Nhưng khi ta vớt chiếc vòng lên, giơ cao nó lên trời như một chiến lợi phẩm, muốn cho tôi thấy…
Tôi đã rời đi từ lâu rồi.
06
Tôi dầm mưa, chẳng có gì nghiêm trọng, vẫn xin nghỉ bệnh.
Trong những ngày không có tôi, Giang Thư Bạch như người mất hồn, sống qua ngày như thể đang chịu cực hình.
Một hôm, khi mọi người đi học thể dục, ta ngồi một mình ở bàn học của tôi, lật xem cuốn nhật ký mà tôi cố để lại.
Những trang nhật ký, trang nào cũng viết về ta.
Anh ta đã giúp tôi ra sao, đuôi mắt của ta có một nốt ruồi thế nào, ta học giỏi ra sao, áo khoác của ta có mùi thơm của xà phòng thế nào…
Đầy những tâm tư thầm lặng của một đang rung .
Nhưng ở trang cuối cùng, chỉ còn một dòng chữ nguệch ngoạc:
“Thì ra ấy đều lừa tôi cả. Tôi sẽ không bao giờ thích Giang Thư Bạch nữa.”
Giang Thư Bạch nhắm chặt mắt, cảm giác như cả lồng ngực bị siết chặt đến mức đau đớn.
Hóa ra tôi đã thích ta nhiều đến thế!
Nhưng ta lại để mất tôi.
Một tuần sau.
Tôi quay lại trường đi học.
Giang Thư Bạch tìm mọi cách để chuyện, để xin lỗi, mong nhận sự tha thứ của tôi.
Nhưng tất nhiên, tôi không để ta có bất kỳ cơ hội nào.
Thậm chí, tôi còn đốt cuốn nhật ký ngay trước mặt ta.
Sự ân hận và sâu đậm nhất, chính là mãi mãi không tha thứ.
Tôi không tha thứ cho Giang Thư Bạch.
Để ta phải mãi mãi ghi nhớ tôi.
07
Sau đó, Giang Thư Bạch rút khỏi nhóm đó.
Cuộc chia tay chẳng mấy êm đẹp.
Thậm chí, trước khi rời đi, ta còn chỉ tay vào mặt đám người Thẩm Hạc, lớn tiếng:
“Ai muốn bắt nạt Hứa Nhiêu, thì đợi sau khi tôi chết đi đã!”
Nhưng chẳng ai thực sự để tâm đến lời ta.
Rốt cuộc, lời hứa của Họa Cận về chiếc Maserati vẫn quá sức hấp dẫn, khiến những người còn lại vẫn đua nhau lao vào cuộc chơi.
Cùng lúc đó, ở bên này, tôi vừa vẽ một dấu gạch chéo đỏ tươi lên tên của Giang Thư Bạch.
Ở bên kia, Thẩm Hạc bắt đầu chính thức theo đuổi tôi.
Không giống như kiểu “cứu rỗi” và “ thuần khiết” giả tạo của Giang Thư Bạch, Thẩm Hạc luôn tấn công thẳng thắn và trực diện.
Trong các trận đấu bóng rổ, dù có bao nhiêu mang nước cho ta, ta cũng chỉ uống chai nước mà tôi mua.
Đến sinh nhật, đối mặt với núi quà tặng đắt tiền từ các nữ sinh, ta chẳng thèm để mắt, lại mặt dày đến xin tôi một chiếc dây buộc tóc nhỏ.
Thậm chí, khi có nữ sinh đến hỏi xin số liên lạc của ta, Thẩm Hạc liền giơ tay phải lên, khoe chiếc dây buộc tóc mà tôi tặng, rồi thản nhiên :
“Xin lỗi nhé, có chủ rồi.”
Sau đó, ta lại đến bàn học của tôi , mặt dày năn nỉ:
“Hứa Nhiêu, tôi ngoan không nào? Mau khen tôi đi!”
Thẩm Hạc, một chàng trai đẹp trai đến mức ai cũng phải xiêu lòng, luôn có vô số chủ lao đến, lại ngang nhiên dành sự ưu ái lộ liễu nhất cho tôi.
Anh ta hiểu rõ tâm lý của con .
Với người khác, ta chỉ chơi .
Nhưng với tôi, ta sẵn sàng thu mình, chỉ dành riêng cảm cho cậu.
Đó chính là của một gã trai hư.
Có nào không mơ ước điều đó?
Một tháng sau, Thẩm Hạc chuẩn bị một màn tỏ lãng mạn.
Tối trước ngày tỏ , ta tham gia một buổi tụ tập với Họa Cận và những người khác.
Có người chỉ vào chiếc dây buộc tóc trên tay ta, :
“Thẩm thánh mà ra tay, thì bọn này còn chơi gì nữa? Con bé Hứa Nhiêu nghèo rớt mồng tơi kia, chẳng phải sớm đã bị cậu mê hoặc đến điên đảo rồi sao?”
“Cũng tiếc thật đấy. Hứa Nhiêu xinh như thế, lại hợp khẩu vị của tôi. Tôi còn chưa kịp ra tay, đã mất toi một chiếc Maserati và một xinh đẹp!”
Những lời tán thưởng khiến Thẩm Hạc vô cùng đắc ý.
Thẩm Hạc quay sang với Họa Cận:
“Anh Họa, đợi ngày mai Hứa Nhiêu đồng ý lời tỏ của tôi, tôi sẽ bảo ấy chủ đề nghị hủy hôn với . Anh cứ chuẩn bị sẵn phần thưởng cho tôi là .”
Họa Cận kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, chậm rãi phả ra làn khói, hỏi:
“Cậu chắc cậu sẽ không khiến tôi thất vọng như Giang Thư Bạch chứ?”
Thẩm Hạc tự tin đảm bảo:
“Yên tâm đi, có nào chống lại sức hút của tôi, Thẩm Hạc, chứ? Nếu sợ ấy sau này đổi ý, ngày mai tôi sẽ đưa ấy vào khách sạn, không cần dùng biện pháp phòng ngừa.”
Nghe , đám đông lại lên .
Có người thì ngưỡng mộ, có kẻ thì ghen tị.
Họa Cận không thêm gì.
Bạn thấy sao?