14
Sau khi hội thao kết thúc, tôi rời trường từ cổng sau.
Xe của Thịnh Yến đỗ ở một góc khuất, nơi không ai qua lại.
Anh ta rất im lặng, khí áp thấp đến đáng sợ.
Tôi cố ý :
“Hôm nay may mà có Thịnh Dịch Xuyên, nếu không chắc tôi ngã lăn quay rồi.”
“Em không với tôi rằng cùng đội của em là nó.”
“À, cậu ta chỉ thay thế tạm thời thôi, cùng đội của tôi bị ốm.”
“Tại sao không bỏ cuộc?”
“Vì tôi muốn thi.”
Tôi kiên định :
“Chuyện tôi muốn , không ai có thể ngăn cản.”
Thịnh Yến sững lại, cơn giận cũng giảm đi phần nào:
“Tôi không có ý muốn ngăn cản em… chỉ là, Thịnh Dịch Xuyên nó…”
“Nó thích tôi, đúng không?”
“Em biết rồi à.”
“Ừ, hôm nay nó còn cầu xin tôi đừng từ hôn nữa cơ.”
Sắc mặt Thịnh Yến lập tức cứng đờ.
“Còn thì sao?”
“Anh nghĩ gì về chuyện này?”
Bầu không khí ngày càng căng thẳng.
Tôi bỗng bật .
“Yên tâm đi, hôn ước với cậu ta, chắc chắn tôi sẽ từ bỏ.”
Tôi nghiêng người, ghé sát vào tai , hơi thở phả nhẹ:
“Bởi vì tôi thích hơn.”
Sắc mặt Thịnh Yến dịu lại.
Anh ta giữ lấy gáy tôi, có chút thô bạo mà hôn xuống.
Không gian trong xe kín bưng.
Bầu không khí trở nên ẩm nóng.
Tôi từ ghế phụ, chậm rãi trèo lên ngồi trên đùi Thịnh Yến.
Bộ vest xám súng thấm đẫm hơi ấm.
Chỉ đến khi nhịp thở bình ổn lại.
Thịnh Yến vẫn lưu luyến hôn lên vành tai tôi.
“Thịnh Yến,” tôi bỗng lên tiếng, “thật ra tôi có một điều vẫn chưa hiểu rõ.”
“Nói đi.”
Tôi đưa tay luồn vào mái tóc ngắn của ta, chậm rãi vuốt ve, giọng hơi cảm thán:
“Lúc nãy, ghen đúng không?”
“Nhưng chúng ta… đâu phải quan hệ có thể ghen tuông?”
Nếu lúc này Thịnh Yến ngẩng đầu lên.
Anh ta sẽ thấy trong mắt tôi, hoàn toàn tỉnh táo.
Còn mười ngày nữa là đến ngày bầu cử.
15
Tôi luôn cho rằng, định kiến giống như một ngọn núi cao.
Không thể vượt qua cũng khó mà xóa bỏ.
Hôm nay Thịnh Dịch Xuyên thích tôi, là thích tuổi trẻ và nhan sắc của tôi.
Nhưng sau này thì sao?
Khi tôi già đi, cậu ta vẫn sẽ gọi tôi là “con bé nhà quê” thôi.
Vậy nên, hôn sự này, tôi nhất định phải từ bỏ đến cùng.
Còn về Thịnh Yến—
Có một đứa em trai ngạo mạn như thế, thì trai liệu có thể tốt hơn bao nhiêu?
Ngay từ đầu, khi ta dùng tiền và nhà để ép tôi từ hôn, ta đã chắc chắn rằng tôi chỉ ham muốn những thứ đó.
Chẳng qua ta chỉ thông minh hơn mà thôi.
Biết cách giấu đi sự kiêu ngạo và ưu thế của mình.
Mười ngày sau.
Một đêm mưa.
Tôi đang thu dọn hành lý trong ký túc xá thì bất ngờ nhận cuộc gọi từ Thịnh Yến.
“Sao thế?” Tôi có chút bất ngờ.
Vì từ trước đến nay, chỉ có tôi chủ gọi cho ta.
Anh ta chưa bao giờ gọi cho tôi trước.
“Tiểu Hòa.”
Đó là tên gọi thân mật của tôi.
Tôi đã từng với ta, ta rất hiếm khi gọi như .
Tôi lập tức nhận ra điều bất thường:
“Anh uống nhiều rồi à?”
“Tôi nhớ em, muốn gặp em.”
Giọng ta khàn khàn, như thì thầm:
“Được không?”
Không hai lời, tôi khoác áo, bước ra khỏi ký túc xá.
Bạn cùng phòng ngạc nhiên hỏi:
“Cậu đi đâu giờ này?”
“Có chút việc.”
“Đừng để lỡ chuyến tàu sáng mai nhé, mai cậu còn phải đại diện khoa đi dạy nguyện mà…”
“Ừ, tôi nhớ rồi.”
Nửa tiếng sau, tôi có mặt tại nhà Thịnh Yến.
Anh ta quả thật đã uống khá nhiều,
Nhưng vẫn không quên, vừa thấy tôi liền ôm chặt lấy.
“Hôm nay có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
“Tiệc xã giao.”
“Chẳng phải đã quen rồi sao?”
“Hôm nay cũng là sinh nhật tôi.”
Anh ta thở dài.
“Tôi mệt quá. Không ai nhớ hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi chỉ có thể tiếp tục đóng vai Thịnh tổng…”
Thì ra là .
Hôm nay, cha ta trúng cử thành công, cả nhà đang ăn mừng vì điều đó.
Mọi người bận bịu tiệc tùng, nhận lời chúc mừng.
Chẳng ai nhớ đến sinh nhật của ta.
Anh ta là người thừa kế đào tạo với tiêu chuẩn khắc nghiệt.
Từ nhỏ không than vãn, không kêu khổ.
Vì cha mẹ luôn bận rộn, ta còn phải gánh trách nhiệm chăm sóc em trai.
Mọi thứ ta , đều là để mở đường cho gia đình.
Mệt mỏi cũng là điều đương nhiên.
Tôi an ủi ta:
“Chúc sinh nhật vui vẻ.”
“Sau này, nếu có chuyện gì không vui, cứ với tôi.”
“Tôi sẽ là nơi bình yên của , không?”
Thịnh Yến ngẩng đầu lên:
“Thật sao?”
“Thật.” Tôi mỉm dịu dàng, như mọi khi.
Tôi vào bếp nấu một bát mì trường thọ cho ta.
Cùng ta rất nhiều chuyện, kể về ông nội tôi, về quê hương tôi.
Anh ta lắng nghe rất chăm .
Khi buồn ngủ, lại cố không nhắm mắt.
Anh ta :
“Tôi cứ có cảm giác, chỉ cần tôi nhắm mắt, em sẽ rời đi.”
“Không đâu, tôi sẽ luôn ở bên .”
“A Hòa, em đợi tôi nhé.”
“Đợi gì?”
“Tôi sẽ tìm cách, để có thể đứng bên cạnh em một cách đường hoàng.”
Tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ.
Hơi thở ta dần trở nên đều đặn.
Lâu sau, tôi mới khẽ đáp lại:
“Ngủ đi.”
16
Sáu giờ sáng, tôi kéo theo hành lý, bước lên chuyến tàu cao tốc hướng về phía Tây.
Khoảng ba tháng trước, khoa tôi có một chương trình dạy học nguyện.
Có thể lấy tín chỉ, chẳng ai muốn đăng ký.
Vì vùng Tây Bắc quá xa, một khi đi là mất nửa học kỳ.
Chỉ có tôi tham gia.
Vì đó chính là quê hương tôi.
Ông nội tôi đã dạy học ở đó suốt nửa đời người.
Giờ đến lượt tôi.
Mọi thứ đều diễn ra đúng theo kế hoạch của tôi.
Bầu cử kết thúc, tôi cũng rời đi một cách tự nhiên.
Tôi để lại trên bàn lá đơn từ hôn đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Viết một mảnh giấy nhỏ, nhắn với Thịnh Yến rằng đoạn video uy hiếp ta đã bị xóa, bảo ta cứ yên tâm.
Sau đó, chặn toàn bộ liên lạc của ta.
Ngay sau đó, tôi chuẩn bị gửi một bức ảnh cho Thịnh Dịch Xuyên.
Tôi tung ra toàn bộ mối quan hệ của mình và Thịnh Yến suốt hơn một tháng qua Tôi thừa nhận, vào khoảnh khắc đó, tôi có chút mềm lòng. Mềm lòng với Thịnh Yến. Nhưng tôi vẫn gửi đi.
Tôi muốn Thịnh Dịch Xuyên phải đau khổ, muốn em bọn họ xung đột. Không ai có thể ngăn cản tôi.
Sau khi gửi ảnh, tôi lập tức chặn luôn Thịnh Dịch Xuyên.
Những ngày dạy học nguyện ở quê rất bình lặng.
Sư tỷ thỉnh thoảng nhắn tin cho tôi. Cô ấy từng nhắc đến nhà họ Thịnh.
【Kể cậu nghe chuyện này.】
【Nghe Thịnh Dịch Xuyên với trai cậu ta trở mặt rồi, còn đánh nhau một trận.】
【Dù sao thì suốt nửa tháng trước, cậu ta cũng không đến trường.】
【Người trong lớp bảo cậu ta sắp đi rồi.】
Tôi hỏi:
【Đi đâu?】
【Hình như ra nước ngoài.】
Tôi đáp:
【Tốt quá.】
Mục đích ly gián đã đạt .
Sau này, dù có thế nào, giữa hai em họ cũng sẽ luôn tồn tại một vết rạn.
Thịnh Yến hẳn là rất thất vọng về tôi nhỉ?
Anh ta sẽ chửi tôi là gì đây?
Kẻ mưu mô, kẻ phụ bạc?
Tôi ngẩn người trong giây lát, đặt điện thoại xuống, tiếp tục chấm bài.
Thoáng chốc, Tết đã cận kề.
Tôi chẳng phải lo tiền về nhà, vì đã ở sẵn đây rồi.
Căn nhà cũ vắng lặng.
Trước kia, khi ông nội còn sống, nơi này vẫn còn chút hơi ấm gia đình.
Bây giờ, chỉ còn lại một mình tôi.
Bên ngoài, pháo hoa rộn rã, tôi ngồi dưới ánh đèn bàn nhỏ, tính toán chi phí giảng dạy cho kỳ sau.
Không đủ.
Dùng cả học bổng của tôi để bù vào, vẫn không đủ mua sách cho tất cả bọn trẻ.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Cô giáo Tiểu Trần! Có khách đến tìm !”
“Gì cơ?”
Tết thế này, ai lại đến tìm tôi?
Hàng xóm :
“Là người thành phố, bảo là muốn tài trợ cho trường học…”
Lời còn chưa dứt.
Người ấy đã bước vào sân nhà tôi.
Dưới ánh trăng phủ lớp sương bạc, dáng vẫn thẳng tắp như ngày nào.
Chỉ có bộ vest màu xám súng, phủ lên một lớp tuyết mỏng.
Bạn thấy sao?