2/ Hai người kia há hốc miệng bất ngờ, hiện tượng chính thất hôn chính thất trước mặt hai tiểu ba của nhau, đây là lời tuyên bố đường ai lấy đi à?
Nghiêm Nhã và Chung Quý ban đầu còn bất ngờ không ngớt, lại dần biến thành cái dạng: “À, thì ra là thế.”
Nghiêm Nhã còn có hứng hỏi Giang Thành:
“Cô ta là ai ?”
Giang Thành cũng vui vẻ đáp lời:
“Em không biết à? Bạn cũ mới chia tay của cậu ta đó.”
Hai người kia sượng ngang, Ngữ Hạ cũng dặm thêm một câu:
“Anh cũ, thấy mùi vị người cũ trai mới của em thế nào?”
Giang Thành: “Tôi chưa chia tay với ta.”
Ngữ Hạ: “Thế là cả đám ba người đều lang chạ với người khác trước khi chia tay à?”
Nghiêm Nhã: “...”
Chung Quý: “...”
Giang Thành: “...”
Nói ra mới buồn , thì ra chỉ có là trong sạch.
Giang Thành tiếp lời: “Thế cũng tính là tiểu tam chớp nhoáng.”
“Bốn chúng ta đều có danh hiệu, không ai trong sạch.”
Ngữ Hạ: “...”
Nghiêm Nhã: “...”
Chung Quý: “...”
Giang Thành: “...”
Bố cục rất chi là lộn xộn.
Thế trong lúc này, hai người kia quen thân thành thói, nghĩ kiểu gì cũng bị lộ rồi, lại sỗ sàng bế nhau lên.
Chung Quý : “Hai người chơi vui vẻ, bọn tôi đi c-hơi đây!”
Cụm từ đi chơi với dáng vẻ hai người này d-âm đ-ãng nhau, không cũng thừa biết là đi đâu.
Vậy thì như Chung Quý , chơi vui vẻ, và Giang Thành cũng dắt nhau vào k-hách s-ạn.
Chơi? Chơi trên gi-ường chứ gì? Bọn này cũng !
Giang Thành và Ngữ Hạ hùng hổ lao vào khách sạn theo chân hai người kia, vừa đặt phòng k-hách s-ạn đã lao vào phòng, quấn lấy nhau như bản năng.
L-ột đồ, ầm ĩ trên g-iường một hồi.
Lúc chưa hành sự, Ngữ Hạ hỏi:
“Có b-ao không?”
“Có. Có dùng không?”
“Bọn họ có dùng không?”
“Chắc có.”
“Vậy thì đừng dùng.”
“?”
“Chơi trên giường, ai b-ụng to trước người ấy thắng!”
“Ch-ơi t-r-ầ-n đi.”
Bạn thấy sao?