Hôn Nhân Vụt Tắt – Chương 1

1

Tôi và Tống Tự quen nhau qua buổi xem mắt. Ngay lần đầu gặp , tôi đã thích rồi.

Tôi lưu tên trong danh bạ là “Mặt Trời Nhỏ” vì nụ của giống như ánh mặt trời của tôi .

Phải diễn tả Tống Tự như thế nào đây? Anh giống như một phiên bản khác của tôi.

Anh biết tôi thích ăn gì, biết tôi mê xem phim gì.

Thói quen sinh hoạt của chúng tôi giống hệt nhau. Buổi sáng dậy cùng nhau đứng trước gương đánh răng, vừa đánh răng vừa xoa đầu tôi.

Tôi nấu ăn, rửa bát giúp tôi.

Đến cả lúc ngủ, cũng vô cùng quen thuộc với tư thế của tôi, luôn giữ tôi thật chặt trong vòng tay .

Tan , vui vẻ ôm một túi lớn bánh su kem mới mở bán bên dưới nhà, với tôi:

“Vân Vân, em chắc chắn sẽ thích.”

Mỗi khi , khóe miệng có hai lúm đồng tiền.

Anh luôn biết tôi thích gì, những đường link chia sẻ đều là những thứ tôi quan tâm.

Có một hôm , trên đường tan thấy một chiếc nhẫn kim cương rất hợp với tôi.

Tôi hỏi nó trông như thế nào.

Anh bảo: “Đợi chút nhé,” rồi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.

“Em lấy nhé? Anh muốn gọi em là vợ rồi.”

2

Tôi vẫn nhớ rõ ngày tôi và Tống Tự đăng ký kết hôn, trời không đẹp lắm.

Chúng tôi cùng mặc áo sơ mi trắng, chụp ảnh cưới hết 50 tệ.

Thật ra, tôi nhớ rất rõ ngày hôm ấy khi rời khỏi Cục Dân Chính.

Anh cứ cuốn sổ đỏ, ngẩn người hồi lâu.

Tôi hỏi sao , có phải hối hận không, thì bất ngờ bế thốc tôi lên.

Hai người lớn, ngay trước cổng Cục Dân Chính, tôi có chút ngượng ngùng, bảo thả tôi xuống.

Anh chỉ tựa cằm vào hõm cổ tôi, thì thầm:

“Chúc mừng tân hôn, bà xã dấu của .”

3

“Vợ chồng son lúc nào cũng ngọt ngào.”

Đồng nghiệp chống cằm, trêu tôi.

Dạo gần đây, Tống Tự hay đến công ty đón tôi, nên dần dần mọi người cũng quen mặt .

Mặt tôi đỏ bừng, vội vã nhét máy tính vào túi, tác khóa miệng kéo khóa.

Trong tiếng của đồng nghiệp: “Ôi trời, còn ngượng cơ đấy,” tôi chạy nhanh về phía Tống Tự.

“Chạy chậm thôi.”

Anh vỗ nhẹ vào đầu tôi, kéo tôi đi, hỏi sao công ty chỉ việc 6 tiếng mà tôi lại nguyện tăng ca.

Tôi lén kể xấu sếp với , kể đến đoạn buồn , hai đứa bật khanh khách.

Ở bên Tống Tự, lúc nào cũng cảm thấy rất vui.

Anh mỉm , đôi mắt cong cong, rồi vén lọn tóc lòa xòa của tôi ra sau tai.

Tay cầm tay cầm mới mua, tôi chống hông rủ chơi game sau bữa tối.

Đấu hai ván, chẳng nhường tôi chút nào, thao tác nhân vật đè bẹp tôi liên tục.

Tức quá, tôi lấy chân đạp , liền nhân cơ hội nắm lấy cổ chân tôi kéo tôi về phía .

Rồi đè tôi xuống sofa.

“Chơi game không thú vị, chi bằng chơi trò khác?”

4

Hôm đó, gọi điện với tôi:

“Bà xã, tầng dưới mới mở tiệm kem, mua vị dâu tây muối biển cho em rồi. Tiện thể mình đi ăn món Đông Bắc mà lần trước không đặt bàn, tối nay còn xem bộ phim hoạt hình mà mình muốn xem nữa.”

Tôi bảo: “Được thôi, tan rồi đúng không, em ở nhà chờ .”

Nhưng hôm đó, tôi đã đợi rất lâu, rất lâu.

Đến khi căn phòng tối om, mới về.

Tất nhiên, không có món Đông Bắc, không có phim hoạt hình. Trong chiếc hộp trên tay là kem vị dâu tây muối biển, đã tan chảy hết.

Anh bước đi loạng choạng, tôi đỡ lấy mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

“Sao lại đi uống rượu?”

Anh gạt tôi ra, lao vào nhà vệ sinh.

“…”

Đó có lẽ là lần đầu tiên, tự giam mình trong một không gian cách biệt với tôi.

Chiếc điện thoại bỏ trên tủ giày cứ reo lên không ngừng.

Một số điện thoại lạ, gọi hết lần này đến lần khác.

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn cầm lấy điện thoại và nhấn nút nghe.

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc nức nở, đứt quãng.

“Tống Tự, Tống Tự, em hối hận rồi. Anh có thể quay về bên em không?”

Tôi vội vàng ngắt cuộc gọi.

Đó là một người phụ nữ. Một người phụ nữ mà tôi không hề quen biết.

5

Anh ấy tự nhốt mình trong nhà vệ sinh gần hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, tôi đứng trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ vài cái.

“Em đi ngủ trước đây, Tống Tự, đừng ở trong đó lâu quá.”

“… Đừng khiến em phải lo lắng cho .”

Anh không đáp lại.

Thật ra là đi ngủ, tôi sao mà ngủ nổi.

Ngay cả tâm trạng lướt điện thoại cũng không có, chỉ mở to mắt, trong đầu ngập tràn hình ảnh về . Cuối cùng, tôi không chịu nổi nữa, mở cửa phòng lúc 4 giờ sáng.

May mà không ở mãi trong phòng tắm.

Anh đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, không bật đèn. Cửa sổ ban công mở, ánh sáng lờ mờ rọi vào.

Anh như một cái bóng đen thẫm trên ghế sofa.

Tôi bước đến gần, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhìn tôi hồi lâu, rồi cố gắng nở một nụ yếu ớt.

“Mặc thêm áo vào đi, Vân Vân, đừng để bị lạnh.”

Giọng của khàn đến mức không còn giống nữa.

Tôi ngồi xuống trước mặt , đã thức cả đêm, mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Anh cúi đầu, ánh mắt chăm xuống thảm, khiến tim tôi như bị bóp nghẹt.

Khi tay tôi vừa chạm lên mu bàn tay , đã rụt tay lại.

Cảm giác lạnh buốt ấy chỉ thoáng qua, khiến tôi ngây người trong chốc lát.

“Anh ra ngoài một lát.”

Anh đột nhiên đứng dậy, bước đi nhanh chóng, không chút do dự.

“Tống Tự! Bây giờ mấy giờ rồi, đi đâu… gì?”

Tôi gọi từ phía sau, thứ đáp lại chỉ là tiếng cửa đóng sầm.

Tôi ngã người xuống ghế sofa, bật tivi lên.

Liên tục chuyển kênh, chuyển mãi, cuối cùng dừng lại ở một chương trình hài kịch, tôi ném mạnh điều khiển xuống thảm.

Điều khiển bật lên cao, nắp pin phía sau rơi ra.

Tống Tự chưa bao giờ đối xử với tôi như .

Đây có lẽ là lần đầu tiên không giải thích gì với tôi, lần đầu tiên lờ tôi đi, lần đầu tiên không màng đến cảm của tôi.

Tôi biết, không muốn ở cùng một không gian với tôi.

Vì cái gì chứ? Là vì những cuộc gọi không ngừng từ số máy lạ? Vì giọng nức nở của người phụ nữ đó sao?

Tôi nhận ra, tôi Tống Tự đến mức nào.

Nhưng đến cả việc từng ai, tôi cũng không biết.

6

Cuối cùng tôi cũng mơ màng ngủ một lát.

Trong giấc ngủ chập chờn, tôi toàn mơ thấy hình ảnh Tống Tự bỏ nhà ra đi tối qua. Lúc thì thấy đưa một khác về nhà, lúc lại thấy bảo tôi: “Vân Vân, chúng ta ly hôn đi.”

Tiếng mở cửa tôi giật mình tỉnh dậy.

Tôi đã nghĩ rất nhiều về việc nếu quay lại, tôi sẽ gì. Tôi tưởng mình sẽ châm chọc , “Ồ, cuối cùng cũng chịu về rồi hả?” Nhưng cuối cùng, tôi chỉ lướt một cái, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Tôi thấy mệt mỏi.

Anh đi theo tôi, đến tận phòng ngủ. Anh áp tôi vào cánh cửa.

“Vân Vân, xin lỗi em, là không đúng.”

Giọng vốn lười nhác, mỗi khi dỗ dành lại càng pha chút nũng nịu.

Tôi gỡ từng ngón tay đang ôm lấy eo tôi.

“Không có gì sai cả. Ai cũng cần có không gian riêng.”

“Em giận rồi.”

Câu của không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

“Vậy thì sao?”

“Vậy thì… sẽ không bao giờ rời đi mà không với em nữa, em đừng giận, không?”

“…”

Tôi cúi đầu, trong phòng không bật đèn. Dường như vẫn là lúc bình minh, trời chưa hửng sáng.

Tôi khẽ hít một hơi.

“Em không giận vì im lặng bỏ đi.”

“Em chỉ sợ, đi rồi sẽ không quay lại.”

“Em chỉ sợ, thời khắc đó, sẽ rời xa em mãi mãi.”

“Em…”

Có lẽ tôi là người quá nhạy cảm. Vì , khi những lời này, nước mắt tôi bắt đầu rơi, đến mức không thể nữa.

Những lời ngắt quãng khiến hoảng hốt. Anh dùng tay áo lau sạch những giọt nước mắt trên má tôi.

Anh kéo tôi vào lòng.

“Vân Vân, đừng khóc nữa, không?”

“Em muốn gì cũng , chỉ cần em đừng khóc.”

“Em khóc, đau lòng lắm, em biết không…”

7

Khi Tống Tự từ bên ngoài về, còn mang cả bữa sáng cho tôi.

Toàn là những món tôi thích ăn. Anh vẫn luôn nhớ rõ sở thích của tôi.

Tôi dùng đũa khuấy món đậu phụ khô, ngẩng đầu mấy lần. Anh vươn tay vén sợi tóc sắp rơi vào bát canh của tôi ra sau tai.

“Em muốn hỏi gì?”

“Tống Tự, tối qua, có người cứ gọi mãi cho .”

“Em… đã nghe máy.”

Dù là vợ chồng, điều đó không có nghĩa chúng tôi không có không gian riêng tư.

Bình thường, chúng tôi không kiểm tra điện thoại của nhau, nên khi chuyện này với , tôi không tự tin lắm.

Anh không có vẻ gì là bất ngờ, chỉ ậm ừ một tiếng, không mấy bận tâm.

“Cô ấy là ai? Bạn cũ của phải không?” Tôi ngẩng đầu .

Anh cụp mắt xuống. Tôi không hiểu, tại sao lúc này lại không tôi.

“Ừ.”

“Tối qua… ấy tìm đúng không?”

“Ừ.”

“…”

Tôi và Tống Tự luôn có sự ăn ý với nhau.

Nhưng như , tôi cũng cảm nhận rằng, người phụ nữ đó với rất đặc biệt, không phải kiểu đặc biệt bình thường.

Một ý nghĩ ác độc bất chợt nảy lên trong đầu tôi, thấy như thế, tôi cố hỏi:

“Sao hai người chia tay?”

Anh ngẩng đầu tôi, có chút bất lực.

“Cô ấy sức khỏe không tốt, bố mẹ không chấp nhận ấy.”

“Vậy nên, hai người là đôi uyên ương bị chia cắt?”

Tôi vừa vừa , không hiểu sao trong lòng lại dấy lên nỗi chua xót.

“Vân Vân.”

“Đừng như .”

Ánh mắt thoáng chút bối rối, bàn tay đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa hai cái.

“Em là vợ của . Người đầu tiên nghĩ đến, chỉ có thể là em.”

Tôi từng nghĩ rằng lời thề non hẹn biển là thứ vô dụng nhất trên đời.

Nhưng sau này tôi mới hiểu, khi gặp người mình , điều cần chẳng qua chỉ là một niềm tin.

Chỉ là một lời hứa mơ hồ để trái tim đang hoang mang ấy có thể yên ổn mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...