Hôn Nhân Trong Đêm [...] – Chương 5

Tôi trơ mắt Hạ Minh Thư điên cuồng nhắm vào Thẩm gia.

Anh ép bố mẹ Thẩm Thính Tuyết phải tự sát, khiến chị ấy lần lượt bỏ mạng.

Cuối cùng, ép Thẩm Thính Tuyết nhảy xuống biển.

Kể từ sau cái chết của Thẩm Thính Tuyết, Hạ Minh Thư dường như đã thoát khỏi sự kiểm soát của hệ thống.

Đêm nào trong phòng cũng vang lên tiếng đập đồ đạc.

Dù quên mất Thẩm Thính Tuyết và ở bên tôi, chưa từng chạm vào tôi.

Dù tôi đã thử chuốc say , cho uống một số loại thuốc, thậm chí cởi hết quần áo lao vào lòng , chưa bao giờ chạm vào tôi.

Lẽ nào trái tim con người… thực sự không thể kiểm soát sao?

Vậy tôi dành cho ta là gì?

Tôi thực sự không thể sánh với Thẩm Thính Tuyết sao?

Một tháng sau khi Thẩm Thính Tuyết nhảy xuống biển, tôi nghe ấy lúc đó đang mang thai một đứa bé.

Tôi sững sờ rất lâu, không thể .

Hạ Minh Thư đã phát điên.

Anh nhốt tôi dưới tầng hầm suốt một thời gian dài.

Rất lâu rồi, tôi không thấy ánh sáng mặt trời.

Khi tôi không biết mình đã bị nhốt bao nhiêu ngày, hệ thống chủ liên lạc với tôi.

rằng Chủ Thần đã phát hiện ra mọi chuyện.

rằng Hạ Minh Thư đã nhớ lại tất cả.

Anh ta đã dùng toàn bộ tài sản của mình để tìm thấy thi thể của Thẩm Thính Tuyết, sau đó san lấp cả vùng biển nơi ấy nhảy xuống.

rằng tất cả những người đã gia đình Thẩm đều bị ta âm thầm tiêu diệt.

rằng thế giới này đã hoàn toàn hỗn loạn, và Chủ Thần đã khởi quy trình hủy diệt.

Là hệ thống của tôi, đây sẽ là lần cuối cùng nó chuyện với tôi.

Nó bảo tôi tự chăm sóc bản thân, sau đó biến mất mãi mãi.

Tôi lại chỉ còn một mình.

Trong tầng hầm tối tăm không ánh sáng, mỗi ngày tôi chỉ nhận một cốc nước lạnh và một chiếc bánh bao khô cứng.

Tôi không chết đói, cũng không chết khát, không bao giờ đủ no.

Không có khái niệm thời gian, không có bất kỳ thú vui nào.

Điều đó còn đau đớn hơn bất kỳ hình thức tra tấn nào.

Hạ Minh Thư, thật tàn nhẫn.

Nhưng tôi lại không thể hận .

Vì tôi thực sự .

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Một ngày nọ, người đưa đồ ăn với tôi rằng Hạ Minh Thư đã ôm hài cốt của Thẩm Thính Tuyết và tự giam mình trong quan tài.

Người đó, theo lời căn dặn của ta, châm lửa đốt tầng hầm này…

Lần tiếp theo tôi mở mắt ra, tôi trở lại là một nữ sinh đại học bình thường – Doãn Dao.

Không có tiết học, tôi thêm tại một tiệm bánh.

Tôi không biết vì sao mình lại đến đây, linh tính mách bảo tôi rằng tôi phải ở lại nơi này.

Rồi một ngày, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp bước vào quán.

Cô ấy gọi món bánh nổi tiếng của tiệm cùng với một ly trà hoa.

Cô ấy thật sự rất đẹp, từng đường nét mềm mại quyến rũ tựa như một đóa hồng nở rộ sau cơn mưa, khiến người ta không thể rời mắt.

Các nhân viên trong tiệm, bất kể nam hay nữ, đều lén ấy.

Tôi không biết mình cảm thấy gì về người phụ nữ này.

Ghen tị với sắc đẹp của ấy? Không hẳn.

Ngưỡng mộ sự giàu có? Toàn bộ trang phục và phụ kiện của ấy đều là hàng xa xỉ, một món thôi cũng vượt quá tiền lương cả năm của tôi.

Nhưng tôi lại không cảm thấy ngưỡng mộ.

Tôi chỉ đứng đó, lặng lẽ về phía ấy.

Cô ấy có vẻ như đang đợi ai đó.

Cho đến khi người ấy chờ đợi xuất hiện.

Người đàn ông đó với ánh mắt tràn đầy thương và xót xa.

Khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra.

Tôi đã ta ngay từ cái đầu tiên, và vì thế mà ghen tị với người phụ nữ này.

Tôi sững sờ vài giây, rồi họ cãi nhau.

Tôi lập tức lao đến.

Không ngờ người phụ nữ đó lại yếu đuối đến , ấy đột ngột ngã xuống!

Tôi thề rằng từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng thấy ai giả vờ giỏi đến thế.

Tôi trơ mắt người đàn ông kia hoảng loạn bế ấy lên, rồi chạy đi mà không ngoảnh lại.

Sau đó, tôi nghe hai người họ là vợ chồng, đang trong quá trình ly hôn.

Tôi mừng thầm – đây chính là cơ hội của tôi.

Qua nhiều cách, tôi thành công xin vào thực tập tại công ty của ta.

Tôi cố gắng mỗi ngày tìm cách tiếp cận ta. Tôi nghe Tổng Giám đốc Hạ đã ly hôn.

Nhưng không ngờ rằng Tổng Giám đốc Hạ lại khó gần đến .

Mọi người trong công ty đều nhạo tôi vì cho rằng tôi đang mơ mộng hão huyền.

Nhưng tôi vẫn theo ý mình.

Cứ để họ đi. Rồi sẽ đến một ngày, Tổng Giám đốc Hạ sẽ để ý đến tôi.

Nhưng khi ngày đó thực sự đến, tôi lại sợ hãi đến mức chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức!

Tổng Giám đốc Hạ gặp tai nạn giao thông.

Không chỉ bị liệt đôi chân, mà từ khi tỉnh lại, ta rõ ràng đã trở thành một người hoàn toàn khác!

Tôi không hiểu ta bị sao nữa.

Thậm chí ta còn chưa hồi phục hoàn toàn đã quay lại công ty, tiến hành một cuộc “thanh trừng” lớn với cả ban quản lý và hội đồng quản trị.

Khi mọi chuyện đang diễn ra mà không hề có dấu hiệu báo trước, vào một ngày việc bình thường, tôi đột nhiên bị hai người đàn ông kéo đến văn phòng Tổng Giám đốc.

Trong căn phòng tối tăm, tôi thấy Tổng Giám đốc Hạ ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lẽo tôi.

Sau lưng ta là một hàng vệ sĩ và trợ lý, tất cả đều lạnh lùng quan sát tôi.

Tôi sợ hãi đến mức run rẩy.

Hạ Minh Thư tôi rất lâu, ánh mắt ta chất chứa một cảm đáng sợ.

“Làm thí nghiệm trên ta. Đưa báo cáo cho tôi sau khi hoàn thành, tiếp tục theo kế hoạch.”

“Vâng, Tổng Giám đốc.”

Tôi hoảng loạn hét lên:

“Thí nghiệm gì? Các người định gì tôi?! Đây là vi phạm pháp luật, biết không!”

Dù tôi có gì hay gì, tất cả đều vô ích.

Một người mặc áo blouse trắng tiến đến, rút ra một ống tiêm và tiêm vào tôi.

Tôi chìm vào bóng tối.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình ở trong một bệnh viện tâm thần.

Những ngày sau đó, tôi phải chịu đựng những hành hạ phi nhân tính và những thí nghiệm kinh khủng trên cơ thể.

Trong sự đau đớn và thời gian bị giam cầm kéo dài, tôi đã nhớ lại mọi chuyện.

Tôi chỉ ta thôi, tôi có lỗi gì chứ?

Tôi mệt mỏi.

Bây giờ tôi chỉ muốn trở về nhà…

Tôi cầm một mảnh kính giấu trong giày, vừa khóc vừa , đưa nó lên cổ tay mình…

Góc của Hạ Minh Thư

Tôi không hiểu mình đã sai điều gì. Thính Tuyết đột nhiên muốn ly hôn với tôi.

Ban đầu, tôi nghĩ ấy chỉ giận dỗi trẻ con, muốn giỡn với tôi.

Nhưng ấy bỏ chạy về nhà họ Thẩm, bất kể tôi tìm kiếm thế nào, ấy cũng không trả lời.

Lúc đó tôi mới hoảng hốt.

Khi về đến nhà sau giờ việc, tôi bị bố tát một cái thật mạnh.

Ông giận dữ chất vấn tôi:

“Con đã gì có lỗi với Thính Tuyết? Nếu không, tại sao nó lại muốn ly hôn?!”

Tôi há miệng định giải thích, không lời nào.

Tôi thực sự không biết phải thế nào.

Chẳng lẽ là vì món ăn tôi nấu quá mặn? Hay vì gần đây tôi tăng ca nhiều quá? Hoặc tôi quên mang trà hoa ấy thích? Hay là vì tôi không gấp quần áo gọn gàng?

Chết tiệt, Hạ Minh Thư, mày đúng là đồ vô dụng!

Tôi nghĩ mãi cũng không ra lý do.

Bố tôi đầy thất vọng, như thể chỉ muốn tát tôi quay trở lại bụng mẹ.

Ông :

“Chuyện này tạm thời bố sẽ không cho mẹ con biết. Mẹ con thương Thính Tuyết nhất, bố cũng . Nếu con dám gì có lỗi với nó, từ giờ con không phải người nhà họ Hạ nữa!”

Vợ không để ý đến tôi, bố thì mắng chửi thậm tệ, dù cả ngày bận rộn ở công ty, tôi vẫn không ngủ .

Tôi không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi.

Không ngủ , tôi chạy đến dưới lầu nhà Thẩm Thính Tuyết.

Chỉ cần thấy bóng ấy in trên rèm cửa, tôi có thể đứng đó ngắm cả đêm.

Tâm trạng bực bội không biết xả đi đâu, tôi dần dần tập hút thuốc.

Trước đây, tôi tuyệt đối không chạm đến dù chỉ một chút khói thuốc.

Tác của khói thuốc thụ lớn đến , tôi sao dám để Thính Tuyết của tôi bị ảnh hưởng dù chỉ một chút?

Nhưng giờ đây, ấy đang giận tôi, không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi không thể nghĩ ra mình đã gì sai, chỉ biết chờ đợi ngày ấy nguôi giận.

Ban ngày ở công ty, ban đêm dưới lầu nhà ấy lên, cuộc sống như với tôi cũng đã đủ mãn nguyện.

Cho đến khi bố tôi đập một xấp đơn ly hôn lên mặt tôi, tức giận rằng gia đình Thẩm đã quyết tâm ly hôn lần này, Thẩm Thính Tuyết muốn chấm dứt hoàn toàn với tôi.

Tôi hoảng hốt.

nhỏ của tôi, ấy không cần tôi nữa.

Mà tôi, thậm chí không biết mình đã sai điều gì.

Trong cơn hoảng loạn, tôi nhốt mình trong phòng và uống đến say mèm.

Tôi vốn khinh thường những gã đàn ông thất chỉ biết say xỉn.

Nhưng khi chuyện xảy ra với chính mình, ngoài việc say đến quên trời đất, tôi không biết phải gì khác.

Đi chất vấn Thẩm Thính Tuyết sao?

Không, không, không, nhỏ của tôi sao có thể sai ? Sai chắc chắn là tôi, nhất định là tôi đã gì đó không tốt khiến ấy giận.

Tôi lôi điện thoại ra, soạn đi soạn lại vô số tin nhắn, đến lúc định gửi thì lại xóa hết.

Tôi hiểu ấy hơn bất cứ ai.

Cô ấy đã hạ quyết tâm rời xa tôi.

Dù tôi gì, e rằng cũng không có tác dụng.

Tôi tự nhạo mình.

Hạ Minh Thư, mày đúng là thằng ngu.

Cưng chiều, thương ấy bao năm, cuối cùng người ta không cần mày nữa là bỏ đi luôn.

Mày chẳng khác gì một con chó hoang bị bỏ rơi, thật đáng thương.

Đáng lẽ ra, mày phải giữ chặt ấy bên mình, không để ấy rời đi.

Để trong mắt, trong tim, trong cuộc sống của ấy chỉ có mình mày.

Chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã cảm thấy thỏa mãn hơn cả việc ký hợp đồng hàng tỷ đô.

“Chát!”

Tôi tự vung tay tát mình một cái thật mạnh.

Chuyện như chỉ nghĩ, dám thật thì tôi sẽ tự chặt tay mình!

Đột nhiên, điện thoại sáng lên.

Tôi thấy tin nhắn từ “Tuyết Nhi”, liền cuống cuồng quên cả mật mã mở khóa.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng tôi mở .

Chỉ có vài chữ ngắn gọn, bảo tôi ngày mai đến một tiệm bánh.

Dù lúc đó là nửa đêm, tôi vẫn lập tức đến tiệm bánh đó chờ ấy.

Đợi đến sáng, khi phố xá bắt đầu đông người, tôi như một con chó hoang co ro ở góc tường, mắt không rời khỏi tiệm bánh.

Sợ rằng chỉ cần lơ đãng một giây, tôi sẽ bỏ lỡ ấy.

Khi thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, tôi không thể kìm nén mà lao tới!

Đã lâu lắm rồi, cuối cùng tôi cũng gặp ấy.

Tôi sợ ánh mắt quá nồng nhiệt của mình sẽ dọa ấy, chỉ dám cẩn thận .

Trời biết, tôi đã đợi ngày này bao lâu.

Giờ bắt tôi quỳ xuống dập đầu xin lỗi ấy một vạn lần, tôi cũng sẵn lòng, miễn là ấy đừng rời xa tôi.

Chỉ tiếc rằng, ấy đến đây với quyết tâm lớn nhất, chỉ để cầu ly hôn.

Từ hôm qua, tôi chỉ uống rượu, không ăn gì, không ngủ, đầu óc mụ mị, mà lại chất vấn ấy?!

Tôi hối hận đến mức chỉ muốn tách ra một phiên bản khác của mình, tẩn cho thằng ngu này một trận để tỉnh táo lại.

Nhưng lúc đó, tôi không .

Tôi nắm lấy tay Thẩm Thính Tuyết, đe dọa rằng nếu muốn ly hôn, thì cả đời này đừng hòng.

Tôi đang ?

Tôi đã ấy sợ!

Tôi thấy rõ nỗi sợ hãi và ánh lệ trong mắt ấy.

Tôi đau lòng đến thắt lại.

Cô ấy đã trải qua điều gì mà không chịu với tôi?

Tôi muốn bảo vệ ấy.

Dù là tôi hay bất kỳ ai, nếu dám tổn thương ấy, tôi sẽ không bỏ qua.

Khi chúng tôi đang tranh cãi, một nhân viên cửa hàng chạy tới ngăn cản.

Tôi cực kỳ khó chịu, không thấy tôi đang dỗ ấy sao? Kẻ ngoài cuộc xen vào gì?!

Không ngờ, Thẩm Thính Tuyết dùng tay tôi để đẩy nhân viên đó vào lòng tôi, rồi mấy câu khó hiểu.

Cô ấy đang ghen? Không thể nào!

Tôi oan uổng quá, thậm chí chưa từng gặp nhân viên đó trước đây!

Tôi định giải thích, không ngờ ngay sau đó, Thẩm Thính Tuyết lại ngã gục ngay trước mắt tôi.

Tôi đưa ấy vào bệnh viện.

Anh chị ấy đều đến ngay sau đó.

Thẩm Thính Vãn lao đến mắng tôi một trận.

Tôi lặng lẽ chịu đựng.

Nếu là trước đây, tôi đã cãi lại hoặc đánh nhau với ấy rồi.

Nhưng giờ tôi không muốn quan tâm gì nữa, tôi chỉ mong Thẩm Thính Tuyết bình an tỉnh lại.

Bác sĩ ấy bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Tôi biết sơ qua về bệnh này.

Chỉ những người đã trải qua sinh ly tử biệt hoặc thảm họa lớn mới mắc phải.

Thẩm Thính Tuyết là bảo bối cả gia đình cưng chiều, là nhỏ mà tôi luôn bảo vệ, thậm chí chưa từng gặp kẻ lừa đảo, sao có thể mắc bệnh này?

Tôi không tin, thà tin rằng bác sĩ đã chẩn đoán sai.

Khi bác sĩ rằng căn bệnh này có thể khiến ấy tự tử, tôi sững người.

Ý nguyện duy nhất của ấy từ trước đến giờ… hình như chính là ly hôn với tôi, đúng không?

Cuối cùng, tôi đã ký vào đơn ly hôn và nhờ bố chuyển nó cho gia đình Thẩm.

Sau đó, tôi vùi mình vào công việc, để lấp đầy mọi khoảng trống trong thời gian của mình.

Cho đến khi tôi nghe tin Thẩm Thính Tuyết chuẩn bị đi du học.

Tôi cuống cuồng chạy ra khỏi công ty, chỉ muốn ấy một lần trước khi lên máy bay. Chỉ một lần thôi.

Không ngờ, trên đường đi, một chiếc xe tải lớn bất ngờ đổi làn.

Tôi không kịp tránh và đâm mạnh vào nó.

Mọi thứ tối đen.

Khi mở mắt ra lần nữa, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức xa lạ.

Những ký ức đó giúp tôi hiểu vì sao Thẩm Thính Tuyết lại như , vì sao ấy chỉ muốn trốn khỏi tôi, vì sao trong mắt ấy chỉ còn sự sợ hãi và đau khổ.

Tất cả là lỗi của tôi.

Tôi đáng chết.

Nếu tôi chết sớm hơn, gia đình Thẩm, nhỏ của tôi, và cả đứa con chưa chào đời của chúng tôi sẽ không phải chịu khổ.

Tôi căm ghét bản thân mình.

Vì sao tôi lại bị tác ?

Vì sao tôi không giữ chính mình?

Làm tổn thương Thẩm Thính Tuyết và gia đình Thẩm là tội lỗi lớn nhất của tôi.

Khi tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi là thanh trừng hết những kẻ ăn bám trong công ty.

Tôi âm thầm thực hiện rất nhiều việc mà ngay cả bố mẹ tôi cũng không biết.

Nhưng dù họ có biết cũng không quan trọng.

Không ai có thể ngăn cản tôi.

Đây là cái giá mà tôi phải trả cho những tội lỗi của mình.

Khi mọi chuyện gần như đã hoàn tất, tôi cho người bắt Doãn Dao.

Tôi rất tò mò về hệ thống trong đầu ta.

Không chỉ tôi, khi tôi tung tin này ra ngoài, nhiều chuyên gia có hứng thú với hệ thống cũng tụ tập lại.

Họ phấn khích mổ xẻ bộ não của Doãn Dao, cố gắng khai thác mọi thông tin về hệ thống.

Trong lúc đó, tôi dùng một chút thủ đoạn để dụ nhỏ của tôi đến gặp mình.

Tôi biết hành vi của mình là hèn hạ, thủ đoạn là tàn nhẫn.

Kiếp trước tôi đã nhuốm máu quá nhiều người.

Thậm chí, bố mẹ tôi cũng sợ tôi.

Nhưng tôi chưa bao giờ sử dụng những thủ đoạn đó với Thẩm Thính Tuyết.

Dù kiếp trước, tôi chỉ nhắm vào gia đình ấy, cuối cùng, ấy cũng không còn đường sống và nhảy xuống biển.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, tôi lại tự cầm dao đâm vào mình.

Nhưng dường như như vẫn chưa đủ.

Tôi âm thầm giúp đỡ gia đình Thẩm rất nhiều nguồn lực, phần vì chuộc lỗi, phần vì muốn thấy ấy.

Lần gặp lại đó, ấy khóc lóc trách móc tôi vì những gì tôi đã với và gia đình ở kiếp trước.

Tôi có thể trả lời gì đây?

Vì tôi bị một thứ gọi là hệ thống kiểm soát, nó thay đổi ký ức của tôi?

Không, lời giải thích đó thật nực .

Sai lầm là của tôi, tôi phải gánh chịu hậu quả.

Là đàn ông thì không đổ lỗi cho người khác vì những sai lầm của mình.

Tôi với ấy rằng đời này tôi sẽ không đến gia đình Thẩm, và sẽ không nữa.

Cô ấy không tin.

Kiếp trước, tôi là kẻ đã tiêu diệt toàn bộ gia đình ấy.

Cô ấy không tin cũng là điều dễ hiểu.

nhỏ của tôi đã trưởng thành.

Nhưng là tôi đã ép ấy phải trưởng thành.

Cô ấy không cần sự bảo vệ của gia đình Thẩm nữa, cũng không cần tôi nữa.

Tôi đã hoàn toàn mất ấy.

Khi đang cố gắng từng chút xây dựng lại gia đình Thẩm, tôi chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Nhìn tờ kết quả xét nghiệm, trợ lý của tôi – Trần Lâm – khóc to hơn cả tôi.

Người ngoài vào còn tưởng ta mới là người mắc bệnh.

Trần Lâm là người mà kiếp trước tôi đã giao phó những lời dặn dò cuối cùng.

Kiếp này, có lẽ cũng phải nhờ cậy ta lo liệu hết mọi việc.

Thời gian của tôi không còn nhiều nữa.

Điều duy nhất khiến tôi bận lòng là nhỏ của tôi.

Tôi để lại một phần tài sản cho bố mẹ mình, phần còn lại tất cả dành cho Thẩm Thính Tuyết.

Năm mới đang đến gần, tôi biết mình sẽ không vượt qua .

Trong quãng thời gian ít ỏi còn lại, tôi dặn Trần Lâm rằng vào đêm giao thừa, hãy bắn pháo hoa rực rỡ nhất, lớn nhất.

nhỏ của tôi rất thích ngắm pháo hoa.

Tôi không thể cùng ấy ngắm pháo hoa nữa.

Nhưng dù không ở cùng một thế giới, nếu pháo hoa cùng lúc với ấy, với tôi, như đã là đủ.

Tôi đã trả trước lương cho Trần Lâm trong vòng 100 năm.

Tội lỗi của tôi quá nặng nề, tôi nên sớm đi chuộc tội.

Hãy để những màn pháo hoa đẹp nhất và rực rỡ nhất đồng hành cùng ấy trong đêm giao thừa.

Chúc mừng năm mới, nhỏ của tôi.

Từ nay… chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...