Hôn Nhân Thương Mại [...] – Chương 2

Trong kính xe phản chiếu bóng dáng của Lương Việt, ta tựa lưng vào ghế một cách lười biếng, khóe môi nhếch lên một nụ nửa vời:

“Chuyện này cũng quên rồi sao?”

…Xong đời.

Lần đầu tiên giả mất trí nhớ, tôi vẫn chưa biết mình nên nhớ cái gì và quên cái gì.

Tôi thu lại ánh mắt đang ra ngoài cửa sổ, định lên tiếng trả lời thì chợt nghe thấy một tiếng khẽ.

Sau đó, ta mở cửa xe bước xuống, đi vòng sang phía tôi và kéo cửa xe bên này ra.

Một tay ta đặt trên cửa xe, tay còn lại vươn về phía tôi, dáng vẻ tùy ý phóng khoáng.

Thấy tôi mình, ta lại nhướng mày, giọng điệu hiếm khi mang theo vài phần nghiêm túc:

“Quên thì quên đi.”

Anh ta dừng lại một chút, rồi bất ngờ cúi sát về phía tôi, giọng trầm thấp:

“Chồng sẽ giúp em nhớ lại.”

7

Cửa xe mở một nửa, ánh đèn đường vàng vọt hắt vào trong, dịu đi bầu không khí lạnh lẽo của màn đêm.

Anh ta đứng ngược sáng, đường nét gương mặt sâu hút dưới ánh đèn mờ nhạt.

Ánh mắt ta mang theo ý , tôi nhất thời lạc thần.

Vô thức, tôi đưa tay đặt lên lòng bàn tay lạnh lẽo của ta.

Nụ trên môi Lương Việt càng sâu.

Ngay khi tôi vừa chạm đất, ta đột nhiên vòng tay bế bổng tôi lên, còn thuận tay hất nhẹ một cái, như đang cân nhắc trọng lượng của tôi.

Chiếc Bentley phía sau nhanh chóng rời đi, không dám nán lại lâu.

Lương Việt cất bước tiến vào sân, giọng mang theo hứng thú nhàn nhạt:

“Sân vườn này, từng cây từng ngọn cỏ đều trồng theo sở thích của em.”

Tôi đình đài, non bộ, hồ nước cùng những giàn hoa và trúc xanh xen kẽ, khung cảnh thanh nhã yên bình.

Đúng là phong cách mà tôi thích.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ta chứ?

Theo tôi biết, trước đây ta luôn sống trong một căn hộ khác.

Tôi mím môi, có chút khó hiểu.

Bước vào biệt thự, không gian tối om, trong không khí thoang thoảng hương hoa nhẹ nhàng.

Lương Việt vẫn một tay ôm tôi, tay còn lại bật công tắc đèn.

Bên trong biệt thự không có người hầu, đồ đạc đều sắp xếp ngay ngắn, sạch sẽ và còn rất mới.

Sau khi đặt tôi xuống ghế sofa, Lương Việt vẫn đứng trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu theo đường nét cằm sắc nét của ta, không hiểu ta định gì.

Chỉ thấy Lương Việt kéo nhẹ cổ áo, đột nhiên cúi người xuống đối diện với tôi.

Vài giây sau, ta lại chậm rãi tiến sát hơn, khí thế đầy xâm lược.

Tim tôi đập loạn nhịp, theo phản xạ lùi về phía sau, cảnh giác ta:

“Anh định gì?”

Lương Việt khẽ nhếch môi, cầm lấy chiếc gối bên cạnh, nhét ra sau lưng tôi.

“Chân có vấn đề,” ta khẽ, giọng điệu mang theo chút trêu chọc, “chồng không nên chăm sóc vợ sao?”

Tôi siết chặt mép váy, cảm thấy trong lòng có ngọn lửa nhỏ đang bùng lên.

Chồng, chồng, chồng cái đầu ấy!

Hay là tôi khắc luôn hai chữ này lên trán ta cho rồi?!

Tôi hít sâu một hơi, tỏ vẻ dịu dàng:

“Cảm ơn chồng , chồng tốt quá.”

Lương Việt “ừm” một tiếng, ánh mắt cong lên, lười biếng tựa vào sofa.

Nhưng tôi sao có thể để ta nghỉ ngơi dễ dàng ?

Nhìn quanh căn biệt thự, tôi nghiêng đầu ta, chậm rãi :

“Hóa ra tất cả những thứ này đều do chồng tự tay lựa chọn và bài trí sao?”

Lương Việt hơi tựa lưng vào ghế, dáng vẻ thản nhiên, giọng biếng nhác:

“Không là thì còn ai?”

Anh ta mà không hề chớp mắt, như thể chuyện đó là điều hiển nhiên.

Tôi chớp chớp mắt, đầy ẩn ý:

“Em hơi khát nước.”

Lương Việt dừng một chút, nhướng mày tôi, ánh mắt có phần thâm sâu khó đoán.

Vài giây sau, ta chậm rãi đứng dậy, cố ý kéo dài giọng:

“Được thôi, để chồng đi lấy nước cho em.”

Nhà bếp trong biệt thự rất rộng, rộng đến mức chỉ thấy bóng lưng của Lương Việt đang lục lọi tìm kiếm.

Tôi không nhịn mà khẽ cong khóe môi.

8

Một tuần sau, hôn lễ của tôi và Lương Việt diễn ra như dự kiến.

Trong suốt tuần qua, quan hệ giữa tôi và ta xem như hòa thuận.

— Chủ yếu là ta diễn phần của ta, tôi đóng vai của tôi.

Nhưng dù gì cũng là một cuộc hôn nhân thương mại, nên nghi thức cũng không quá rườm rà.

Ngoài tiệc cưới chính thức vào buổi trưa, quan trọng nhất vẫn là tiệc tối trên sân thượng vào lúc tám giờ.

Năm nay, nhiều doanh nghiệp mới nổi đã đặt chân vào Giang Thành, khiến hai gia tộc Lương – Kiều không thể không chịu ảnh hưởng.

Để tối đa hóa lợi ích, và cũng vì tôi và Lương Việt vẫn luôn tỏ ra hòa hợp trước mặt các bậc trưởng bối,

hai nhà quyết định thông qua cuộc hôn nhân này để củng cố quan hệ hợp tác, ổn định lòng tin nội bộ.

Dạo gần đây, hai nhà đều bận rộn với việc chuẩn bị các kế hoạch hợp tác, chẳng ai có thời gian quan tâm đến trạng thực sự của tôi và ta.

Mà bữa tiệc tối nay cũng chính là cơ hội quan trọng để họ trao đổi thông tin với các ngành nghề khác nhau.

9

Tôi chưa bao giờ mơ tưởng về một đám cưới của riêng mình.

Tôi nghĩ, có lẽ Lương Việt cũng chưa từng nghĩ đến.

Chúng tôi vốn dĩ chỉ là hai con người sinh ra với hai con đường đã định sẵn:

Một người từ nhỏ đã biết rằng mình sẽ kết hôn vì lợi ích gia tộc.

Một người từ nhỏ đã biết rằng mình sẽ thừa kế sự nghiệp của gia đình.

Nhưng…

Điều này cũng chẳng có gì đáng buồn cả.

10

Lúc này, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới, chỉ còn cách đại sảnh một cánh cửa.

Nhạc cưới vang lên.

Cánh cửa nặng nề trước mặt tôi từ từ mở ra, một khung cảnh lộng lẫy và mộng mơ hiện ra trước mắt.

Hàng vạn đóa hồng đỏ thắm trang trí khắp nơi trong hội trường, giữa những bông hoa còn điểm xuyết những dải đèn nhỏ li ti, tựa như bầu trời đầy sao đổ xuống biển hoa rực rỡ.

Cả hội trường chìm trong ánh sáng mờ ảo, chỉ còn duy nhất một vệt sáng dịu dàng chiếu lên người tôi, theo từng bước chân mà di chuyển, khiến tôi như đang bước đi giữa vũ trụ.

Ở cuối con đường, Lương Việt khoác trên mình bộ vest sẫm màu, phong thái tao nhã lại mang theo vẻ xa cách khó lường.

Tôi chậm rãi tiến đến trước mặt ta, trong lòng bỗng dâng lên một cảm phức tạp khó diễn tả thành lời.

Lương Việt cũng tôi, trong đôi mắt đen thẳm ấy ẩn chứa một cảm không rõ ràng.

Tôi đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn cưới bạc từ người bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thon dài, trắng nõn của ta.

Ngay khi chuẩn bị đeo nhẫn vào ngón áp út của ta, tôi đột nhiên khựng lại một chút.

Tôi ngẩng đầu ta.

Lương Việt nhướng mày, nghiêng đầu, giọng điệu trêu chọc:

“Bây giờ mới muốn bỏ trốn sao—”

Anh ta dừng lại, rồi chậm rãi đưa tay về phía trước nửa phân, chiếc nhẫn vừa vặn trượt vào giữa đốt ngón áp út:

“—Có phải hơi muộn rồi không?”

Tôi khẽ bật , cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn vào tận đáy ngón tay ta:

“Chỉ là đang sợ chồng không muốn cưới thôi.”

Lương Việt cúi mắt, khẽ , không đáp lại.

Anh ta cầm lấy chiếc nhẫn dành cho nữ, ánh mắt trầm tĩnh mà chuyên , cẩn thận đeo vào ngón áp út của tôi.

Giây tiếp theo, ta đột nhiên cúi xuống, một tay nâng sau gáy tôi, tay còn lại ôm lấy eo tôi.

Môi ta chạm lên môi tôi, nhẹ nhàng cũng mang theo sự chiếm hữu rõ ràng.

Mùi hương gỗ thanh mát vờn quanh chóp mũi tôi, dịu nhẹ lại bỏng rát.

Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, tim tôi không ngừng loạn nhịp.

Ánh mắt Lương Việt trầm xuống, giọng khàn khàn mang theo ý :

“Bà Lương, lần sau đừng quên chuyện này nữa.”

11

Đúng tám giờ tối.

Trên sân thượng, dàn nhạc giao hưởng danh tiếng trong và ngoài nước đã bắt đầu tấu lên những giai điệu du dương, uyển chuyển.

Tôi khoác lên mình bộ váy đuôi cá màu trắng ngọc trai, tay nhẹ nhàng khoác lên khuỷu tay Lương Việt.

Dưới ánh đèn flash lấp lánh của giới truyền thông, tôi nở một nụ ngọt ngào, hạnh phúc.

Sau khi hai gia tộc Lương – Kiều tiến hành tóm tắt sơ bộ về kế hoạch hợp tác trong thời gian tới, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Các nhân vật có tiếng tăm trong giới thương mại lần lượt nâng ly chúc mừng, trò chuyện vui vẻ giữa những ánh mắt trao đổi và những cái bắt tay ngầm hiểu.

Chỉ có một góc bàn tiệc là không hòa nhập vào không khí này.

Chính là chỗ của đám nối khố từ nhỏ của tôi và Lương Việt.

Nói đúng hơn, có thể quen biết họ cũng là nhờ Lương Việt.

Hồi nhỏ, bố mẹ tôi bận rộn lo cho sự nghiệp, gần như không có thời gian dành cho tôi.

Cân nhắc mãi, họ định gửi tôi đến nhà trẻ tư nhân lại lo tôi đơn.

Tình cờ lúc đó bố mẹ của Lương Việt cũng bận rộn không kém, hai bên bàn bạc một chút, liền quyết định gửi tôi sang nhà họ Lương để chơi cùng Lương Việt.

Ngày mà tôi quen biết nhóm kia cũng chính là ngày tôi và Lương Việt trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Tôi vẫn nhớ như in hôm ấy, khi tôi bước vào sân sau nhà họ Lương, cậu nhóc Lương Việt đang cùng cả nhóm bàn bạc xem hôm nay sẽ chơi trò gì.

Tôi mặc chiếc váy công chúa màu hồng thích, đi giày da nhỏ, đứng trước mặt bọn họ đầy tự tin.

Lương Việt lúc đó giơ tay lên, hào hứng đề nghị mọi người chơi trò bắn súng.

Tôi bĩu môi đầy bất mãn, giọng nũng nịu với đám con trai đang đồng loạt tán thành kia rằng tôi muốn chơi trò công chúa và hiệp sĩ.

Đám con trai liếc nhau, có đứa cúi đầu bối rối, có đứa gãi gãi tay, rõ ràng không muốn chơi cũng không nỡ từ chối tôi.

Nhưng lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, trong đầu chỉ nghĩ đơn giản rằng bọn họ chắc chắn sẽ chơi cùng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...