Trong bóng tối, tôi mở to mắt.
“Anh thực sự đã suy nghĩ rất lâu. Mặc dù khi kết hôn, chúng ta đã rằng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, biết em là người chung thủy.
Khi em đã kết hôn với , em sẽ không bao giờ để tâm trí mình đặt vào người đàn ông khác.
Vậy nên, chỉ cần giữ đúng giới hạn, chúng ta hoàn toàn có thể một đôi vợ chồng bình lặng đến suốt đời.
Nhưng muốn em . Anh muốn bước vào trái tim em.
Anh hy vọng em tốt với vì quan trọng, chứ không phải chỉ vì là chồng của em.
Không vợ chồng theo hợp đồng nữa, có không? Từ nay chúng ta nghiêm túc nhau, không?”
Không biết từ khi nào, nước mắt đã tràn ra khóe mắt tôi. Tôi chỉ chớp nhẹ, nước mắt liền lặng lẽ tuôn rơi.
Tống Kỳ dường như đã sớm dự liệu điều này, cúi xuống hôn nhẹ lên hàng mi tôi:
“Được không?”
Tôi nghẹn ngào lên tiếng:
“Được.”
Tôi biết lòng người dễ đổi thay, biết cuộc đời vô thường. Hôm nay là thật, ngày mai có thể là giả.
Tống Kỳ và Giang Húc có quá nhiều điểm tương đồng, khiến tôi lo sợ rằng cuối cùng tôi và Tống Kỳ sẽ có kết cục giống như tôi và Giang Húc.
Nhưng ngay giây phút này, tôi chỉ muốn đồng ý với ấy.
Cuộc sống của tôi bắt đầu có những thay đổi mới.
Thật kỳ lạ, rõ ràng trước đây tôi cũng sống rất ổn, Tống Kỳ luôn đối xử với tôi rất chu đáo.
Nhưng sau khi chúng tôi thẳng thắn bày tỏ lòng mình, tôi cảm thấy thế giới trước kia như phủ lên một lớp vải mỏng.
Dù lớp vải ấy cũng rất đẹp, khi vén lên, tôi mới phát hiện ra rằng thế giới có thể đẹp hơn nữa.
Trong tâm trạng vui vẻ như , Giang Húc lại đến tìm tôi.
Tôi gần như không thể kiềm chế sự khó chịu trên mặt mình.
Giang Húc vốn không phải kiểu người dai dẳng.
Ngày xưa, khi ấy và mối đầu buộc phải chia tay, ấy cũng chỉ rộng lượng chúc phúc.
Tôi không tự mãn đến mức nghĩ rằng mình quan trọng hơn mối đầu trong lòng Giang Húc.
“Anh hết lần này đến lần khác quấy rầy em rốt cuộc là vì lý do gì? Nói thẳng đi.”
Giang Húc gượng :
“Anh chỉ muốn với em rằng, ngày đó thực sự không phản bội em.”
Nghe đến đây, tôi suýt bật vì tức giận.
“Giang Húc, em có mắt để , có miệng để hỏi.”
Nói ra thì, có những chuyện thật sự là định mệnh.
Hôm đó, hoàn toàn là ngẫu hứng tôi mới muốn đi xem căn nhà tân hôn.
Bởi vì lúc tan , có một người bán hàng gửi cho tôi tờ rơi quảng cáo nội thất và nhiệt giới thiệu.
Ban đầu, việc trang trí nhà tân hôn còn chưa nằm trong kế hoạch, khả năng thuyết phục của người đó thật sự rất tốt, nên tôi quyết định dẫn ta đến xem.
Kết quả là, tôi bắt gặp cảnh Giang Húc và mối đầu đang quấn quýt với nhau.
Tôi không quay đầu bỏ đi, cũng không lập tức ngắt lời. Tôi cứ đứng ở cửa như , trong hơn ba phút.
Ngay cả nhân viên bán hàng cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng.
Mối đầu là người phát hiện ra tôi trước.
Nhìn thấy tôi, vẻ mê muội trên khuôn mặt ấy lập tức biến thành hoảng sợ và tái mét.
Lúc đó, tôi còn tự nghĩ: Mình đáng sợ đến mức nào cơ chứ? Tôi đâu có ăn thịt ai.
“Hai người cứ thu xếp đi.”
Tôi thậm chí còn tử tế đóng cửa lại. Cho đến lúc này, tôi vẫn ôm một tia hy vọng.
Mong rằng Giang Húc có thể cho tôi một lời giải thích, dù cho lời giải thích đó có mỏng manh đến đâu, chỉ cần ấy , tôi đều sẵn sàng nghe.
Nhưng tôi đã đợi thêm một lúc lâu nữa, Giang Húc bước ra, tôi mà chỉ còn lại sự im lặng.
“Anh không định giải thích gì sao?”
Tôi rõ ràng sắp không kìm cảm , vẫn cố gượng , cho ấy cơ hội.
“Xin lỗi… vừa nãy… cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Giang Húc đau đớn ôm đầu.
“Vậy ý là không thể giải thích, đúng không?”
Cuối cùng tôi bật khóc.
“Giang Húc, coi em là gì chứ? Chúng ta sắp kết hôn rồi! Đây là căn nhà của chúng ta mà!”
Tôi có thể chấp nhận việc Giang Húc vẫn còn mối đầu. Tôi có thể chấp nhận rằng giữa tôi và mối đầu, tôi là người không chọn.
Thậm chí, tôi có thể chấp nhận việc Giang Húc đưa mối đầu đến khách sạn
Nhưng tại sao?
Tại sao lại vào thời điểm này, ở nơi này?
Anh ấy đã đập vỡ của tôi, thậm chí nát cả linh hồn và nhân cách của tôi.
Nhưng bây giờ, Giang Húc lại với tôi rằng tất cả những gì xảy ra đều là giả dối, chỉ là một sự hiểu lầm.
Tôi ngồi lên xe của Giang Húc, ấy lấy ra tất cả bằng chứng, bày ra trước mặt tôi, rồi từng chữ từng lời khẳng định với tôi rằng ấy không ngoại .
Từ đầu đến cuối, ấy chưa từng nghĩ đến việc quay lại với mối đầu.
Anh ấy thừa nhận rằng, ấy có đôi chút thương mối đầu.
Nguyên nhân mối đầu của ấy ly hôn là do bị bạo hành.
Họ có 10 năm cảm, dù không có duyên đời vẫn coi nhau là .
Vì , khi mối đầu tìm đến nhờ ấy cùng đi xem căn nhà đang , ấy đã đồng ý.
Chỉ là cờ, căn nhà mà ấy lại nằm đúng trong khu chung cư của căn nhà tân hôn của chúng tôi.
Cô ấy muốn xem thử căn nhà đó, Giang Húc đã do dự một chút, nghĩ rằng tiện đường nên đã đồng ý.
Những chuyện sau đó thì ấy không còn nhớ rõ. Anh ấy thậm chí không thể nhớ nổi tại sao mình lại ôm mối đầu.
Lúc đó, ấy luôn nghĩ rằng bản thân đã phạm sai lầm, nên không có mặt mũi nào để cầu xin tôi tha thứ.
Nhưng gần đây, ấy cờ phát hiện ra rằng lý do khiến ấy mất kiểm soát hôm đó là vì ngửi phải mùi hương không tốt.
Nhưng trước đây, ấy vẫn luôn nghĩ đó là mùi nước hoa của mối đầu.
Tôi hỏi:
“Vậy sao phát hiện ra ? Chuyện đó đã qua lâu rồi mà.”
“Quán bar của khai trương, đến để ủng hộ. Ở đó, đã ngửi thấy mùi hương đó.”
Giang Húc vừa , vừa vội vàng giải thích.
“Thật sự chỉ đến đó chào một chút rồi đi ngay.”
Thật ra, tôi không quan tâm việc bây giờ ấy đi bar hay về nhà. Anh ấy cũng không cần giải thích với tôi nữa.
“Anh chỉ tiện miệng với rằng mùi hương đó khiến cảm thấy đau đầu.
Bạn với rằng đó không phải là mùi nước hoa, ngửi nhiều sẽ khiến người ta mất kiểm soát.
Vì , Tuệ Tuệ, thật sự chưa bao giờ phản bội em.
Anh em, điều đó là thật. Muốn kết hôn với em cũng là thật. Kể từ khi ở bên em, chưa từng nghĩ đến người phụ nữ khác.”
Tôi vẻ mặt đầy lo lắng của Giang Húc, trong lòng thoáng dâng lên một chút gợn sóng. Nhưng rất nhanh tôi lại trở về bình tĩnh.
“Giang Húc, thật xin lỗi. Bây giờ, em không thể đồng cảm với cảm của nữa.”
Gương mặt Giang Húc trống rỗng trong một giây.
“Có lẽ rất bận tâm về việc chuyện năm xưa có phải là hiểu lầm hay không, rất muốn chứng minh sự trong sạch của mình, đúng không?
Em cũng chấp nhận lời giải thích của . Thật tiếc là năm đó em đã hiểu lầm , em xin lỗi. Nhưng em đã kết hôn rồi.”
Tôi giơ tay lên, cho ấy thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình.
“Nói đến cũng buồn , Tống Kỳ còn từng đánh cược rằng chiếc nhẫn này có thể là chuẩn bị sẵn cho em, vì nó vừa khít với ngón tay em quá.”
“Nhưng em và Tống Kỳ… hai người kết hôn chỉ là bồng bột. Hai người không thực sự nhau!”
“Nhưng bây giờ chồng của em là Tống Kỳ.”
“Anh có thể giải thích với cậu ấy”
Giang Húc , hốt hoảng cầm lấy điện thoại.
” Cậu ấy muốn tiền, muốn nhà, muốn gì cũng có thể cho.”
“Em sẽ không ly hôn với ấy.”
Tôi thẳng vào Giang Húc, từng lời từng chữ thật kiên quyết. Giang Húc sững sờ tôi, trong mắt chỉ còn lại sự thê lương.
“Tuệ Tuệ, em từng em sẽ kết hôn với , em em sẽ cả đời.”
“Em đã , xin lỗi, Giang Húc, em nuốt lời rồi.”
Tôi nhẹ nhàng :
“Em đã Tống Kỳ rồi. Bây giờ, em chỉ muốn sống với ấy cả đời.”
Cả người Giang Húc run lên, tôi không nỡ, đành quay đầu đi chỗ khác.
Dù chuyện năm xưa đó chỉ là một hiểu lầm, giờ đây, tôi chỉ Tống Kỳ. Tôi sẽ không đáp lại mong đợi của Giang Húc nữa.
“Cốc cốc.”
Tôi ngoảnh đầu lại, là Tống Kỳ đang đứng bên cạnh xe, cúi người tôi.
Chuyện Giang Húc đến tìm tôi, trước đó tôi đã với Tống Kỳ. Tôi không muốn vì Giang Húc mà tạo ra khoảng cách giữa tôi và Tống Kỳ.
“Đã lâu không gặp.”
Tống Kỳ bình thản mở cửa xe cho tôi, còn chào hỏi Giang Húc như không hề để tâm đến vẻ đau thương vẫn còn trên gương mặt ấy.
“Chúng em vừa rồi…”
Tôi định giải thích, Tống Kỳ chỉ lắc đầu. Anh nắm chặt tay tôi, lịch sự với Giang Húc:
Bạn thấy sao?