Hôn Nhân Thất Bại – Chương 7

Không ngờ, năm đó ta không muốn có con, năm năm sau, khi tuổi tác đã lớn, ta vẫn không thay đổi.

 

"Từ lần đầu gặp Hà Cận Chính, tôi đã biết ta là người rất tàn nhẫn, chắc chắn sẽ thành công," Từ Thịnh cảm thán, rồi đưa ra một kết luận:

 

"Tần San, xem ra ta thực sự chỉ muốn em sinh con cho mình, thậm chí không quan tâm đứa trẻ có phải của ta hay không."

 

Thật mâu thuẫn, đúng không?

 

Anh ta có vẻ như tôi sâu sắc, điều đó không ngăn cản ta ngủ với những người phụ nữ khác.

 

"Haha, có lẽ cả đời này ta sẽ không bao giờ có con."

 

Tôi cúp máy, cúi đầu xoa bụng mình, cảm thấy lòng mềm mại hơn bao giờ hết.

 

Con , con sẽ quay lại tìm mẹ chứ?

 

11

 

Lần đầu tiên ra tòa.

 

Luật sư hàng đầu mà Hà Cận Chính mời đến, cùng bài phát biểu chân thành mà chuẩn bị, không ngoài dự đoán, đã khiến tòa án bác bỏ cầu ly hôn của tôi.

 

Trên hành lang, chặn tôi lại.

 

"Tần San, đã xem hồ sơ bệnh viện."

 

"Em lại lừa ."

 

"Anh biết ngay mà, em không bao giờ để mắt đến Từ Thịnh. Những năm qua, em chẳng hề có người đàn ông nào bên cạnh."

 

So với lần gặp trước, sắc mặt của Hà Cận Chính xấu đi nhiều, trông rất mệt mỏi.

 

"Đứa bé là thụ tinh nhân tạo, tại sao em không dùng của ? Bệnh viện vẫn còn lưu trữ tinh trùng của mà."

 

"Anh nghĩ sao?"

 

Tôi nhàn nhạt đáp lại.

 

"Tất nhiên là vì tôi không muốn."

 

Bầu không khí căng thẳng bao trùm.

 

Tôi xoa bụng, xoay người rời đi.

 

Chưa kịp đợi phiên tòa lần hai, tôi đã sinh con.

 

Là một sản phụ lớn tuổi, lại từng trải qua căn bệnh hiểm nghèo, quá trình sinh con của tôi thực sự rất nguy hiểm.

 

Hà Cận Chính và Từ Thịnh đã thay nhau chờ đợi bên ngoài phòng sinh suốt cả đêm.

 

Đó là một bé .

 

Đứa trẻ mới chào đời nhỏ nhắn, làn da đỏ hồng, mềm mại.

 

Tôi ôm con vào lòng, khuôn mặt nhỏ bé ngủ ngoan của con, hạnh phúc trào dâng không gì diễn tả .

 

Bỗng có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

 

Một người đàn ông trẻ mặc áo sơ mi trắng, áo len xám, đeo kính gọng vàng, phong thái lịch sự và sạch sẽ, bước vào.

 

Anh đến bên giường tôi, ánh mắt trầm lặng như nước, vào đứa trẻ trong tay tôi.

 

"Anh có muốn bế không?" Tôi mỉm hỏi.

 

Anh do dự.

 

Tôi biết mắc chứng sạch sẽ, nên cố trêu chọc.

 

"Được."

 

Tôi ngạc nhiên khi thấy nhận lấy đứa bé, nâng niu cẩn thận như đang bế một báu vật mong manh.

 

Đúng lúc này, Từ Thịnh bước vào.

 

"Bác sĩ Tô."

 

Từ Thịnh nhận ra , chào hỏi.

 

Tô Diễm gật đầu, lạnh lùng.

 

Thái độ lãnh đạm của Tô Diễm không khiến Từ Thịnh bất ngờ.

 

Tô Diễm là con út của gia tộc họ Tô, đồng thời là bác sĩ tâm lý của tôi.

 

Năm đó, sau khi tôi trở về nước, dù cuộc phẫu thuật đã thành công, cảm giác cái chết vẫn như thanh kiếm lơ lửng trên đầu tôi, khiến tôi lúc nào cũng chông chênh, run rẩy.

 

Cả cơ thể lẫn tinh thần tôi đều rơi vào trạng thái cực kỳ yếu đuối.

 

Sau những ngày đối diện với tử thần, tôi quyết định phải vực dậy, vừa chăm sóc sức khỏe thể chất, vừa tiến hành điều trị tâm lý.

 

Ban đầu, tôi tìm đến một bác sĩ tâm lý có tiếng trong ngành.

 

Ông ta lớn tuổi, ngang với cha tôi.

 

Có lẽ do kinh nghiệm lâu năm, ông luôn tỏ ra cao ngạo, ánh mắt như đang đánh giá, phán xét và dạy bảo tôi.

 

Điều đó khiến tôi cảm thấy mình như đang đối diện với một "phiên bản khác" của Hà Cận Chính.

 

Trước khi gặp Tô Diễm, tôi đã thử tìm đến vài bác sĩ tâm lý khác, không ai khiến tôi có thể mở lòng.

 

Với vị thế của Hà Cận Chính, tôi không dám để chuyện riêng tư của mình và bị lộ ra, trở thành những mẩu chuyện đồn đại trên các mặt báo lá cải.

 

Khi đó, Từ Thịnh đã giới thiệu Tô Diễm cho tôi.

 

Tô Diễm xuất thân từ một gia đình danh giá.

 

Khi còn nhỏ, mẹ mắc chứng trầm cảm sau sinh và thường xuyên ngược đãi . Điều này khiến phát triển xu hướng tự kỷ.

 

Cậu bé Tô Diễm khi ấy không quan tâm đến thế giới xung quanh, không năng gì.

 

Sau một thời gian điều trị, bệnh của cải thiện, tính cách đã định hình: khép kín, lặng lẽ, không còn hứng thú với việc kế thừa gia nghiệp.

 

Sau khi tốt nghiệp, ra nước ngoài học ngành tâm lý học.

 

Tôi rất hài lòng với Tô Diễm.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...