Hôn Nhân Thất Bại – Chương 6

09

 

Lấy cớ bàn chuyện luật sư, Từ Thịnh mang theo vài túi đồ dinh dưỡng và vật dụng cho bà bầu đến gõ cửa.

 

"Em xem còn cần gì nữa không? Dù bụng em chưa to lắm, để tránh bất trắc, bên cạnh em vẫn nên có người chăm sóc. Hay là ..."

 

"Trong nhà đã có người giúp việc, em còn cả bảo mẫu và hộ lý."

 

Từ Thịnh nhướng mày, chế nhạo.

 

"Tần San, em phòng bị đến thế cơ à? Nếu biết em như một bức tường đồng vách sắt, năm đó không nên quá lịch sự mà bỏ qua em."

 

"Từ Thịnh, chúng ta không thể nào."

 

Anh không đáp lại lời tôi, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống bụng tôi.

 

"Nếu cha nuôi của đứa bé này thì sao?"

 

"Vậy em cần gì phải thế này, nhất định phải ly hôn với Hà Cận Chính?"

 

Tôi vừa định đuổi đi, thì có tiếng gõ cửa.

 

"Cốc! Cốc! Cốc!"

 

Từng tiếng mạnh mẽ vang lên.

 

Rõ ràng có chuông cửa, người bên ngoài không bấm.

 

Từ Thịnh và tôi nhau, môi cong lên một nụ giễu cợt.

 

"Em đoán xem có phải Hà Cận Chính đến bắt gian không?"

 

Chưa đợi tôi trả lời, ta đã tự nhiên như chủ nhà bước ra mở cửa.

 

Đứng ngoài cửa là Hà Cận Chính.

 

"Chào cậu cũ, lâu rồi không gặp."

 

So với sự ung dung tùy tiện của Từ Thịnh, vẻ mặt của Hà Cận Chính không chút cảm , ánh mắt sắc bén như kim châm xuyên qua , hướng thẳng về phía tôi.

 

"Tần San, chúng ta vẫn chưa ly hôn."

 

"Đứa bé không phải của ấy."

 

Tôi biết với tính cách của Hà Cận Chính, nhất định muốn một câu trả lời rõ ràng.

 

"Cha của đứa bé trẻ hơn cả hai người, khỏe mạnh, không có bệnh di truyền, không hút thuốc, không uống rượu, không có thói quen xấu, học vấn cao.”

 

"Anh ấy hiểu tôi, ở bên ấy, tôi cảm thấy thoải mái."

 

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Hà Cận Chính, tôi nghiêm túc .

 

"Anh ấy thực sự rất tốt."

 

Hà Cận Chính lạnh nhạt đáp.

 

"Tốt sao? Một người biết rõ em là phụ nữ có chồng, từng bị bệnh nặng, bất chấp sức khỏe của em mà dụ dỗ em sinh con để ràng buộc em, phẩm chất đạo đức tệ như thế là tốt?"

 

"Anh ấy tốt hay không không cần đánh giá, tôi tự cảm nhận ."

 

Tôi phản bác.

 

"Anh tôi, mà tôi không cảm nhận , có gọi là không?"

 

Từ Thịnh đứng bên cạnh chậm rãi xen vào một câu.

 

"Hà Cận Chính, đừng như tốt với ấy lắm. Nếu tốt, ấy đã chẳng nghĩ đến việc ngủ với tôi để chọc tức ."

 

Tôi mang cái đầu "não " điên cuồng, thêm vào đó là Từ Thịnh ngồi bên xúi giục, cuối cùng Hà Cận Chính bỏ đi với gương mặt đầy u ám.

 

Nhưng ngay khi vừa đi, Từ Thịnh đã hỏi.

 

"Tần San, sao tôi có cảm giác người mà em đến thật sự tồn tại?"

 

10

 

Với sự giúp đỡ của Từ Thịnh, cuối cùng cũng có luật sư nhận vụ của tôi.

 

Trong quá trình kiện tụng ly hôn, Từ Thịnh bất ngờ mang đến một thông tin có lợi cho tôi: nhân mới của Hà Cận Chính đã mang thai.

 

Tuy nhiên, khi chúng tôi còn chưa nghĩ ra cách sử dụng thông tin này, đó đã nhập viện.

 

Đứa bé không giữ .

 

Dù không có bằng chứng, khả năng cao vụ tai nạn này lại do Hà Cận Chính sắp đặt.

 

Đây không phải lần đầu tiên một người phụ nữ bên ngoài mang thai con của ta.

 

Năm đó, khi nghe tin tôi muốn ly hôn, một người phụ nữ đã lén lút mang thai, định dùng đứa bé để leo lên vị trí chính thất.

 

Hà Cận Chính không chút do dự cầu ta thai, ta kiên quyết từ chối.

 

Sau đó, ta gặp tai nạn xe hơi.

 

Dù bị thương, đứa trẻ trong bụng vẫn không sao. Cô ta trốn khỏi bệnh viện trong đêm.

 

Hà Cận Chính đã sử dụng mọi mối quan hệ, tìm kiếm khắp nơi để đưa ta về.

 

Không rõ ta có chỉ đạo hay không, trong lúc bị truy đuổi, hoảng loạn, trượt chân ngã từ cầu thang.

 

Tử cung bị cắt bỏ, suýt nữa mất mạng.

 

Vụ việc khi đó náo lớn, suýt trở thành một scandal. Hà Cận Chính phải tốn rất nhiều công sức mới dẹp yên mọi chuyện.

 

Cũng vì lý do này, lúc đó không thể đối phó với tôi, sợ tôi ầm lên.

 

Sau đó, chúng tôi ngày càng xa cách.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...