Hôn Nhân Thất Bại – Chương 2

Những câu chuyện ngọt ngào nũng nịu và chia sẻ cuộc sống của kia. Anh không trả lời, khi ấy hỏi về việc chọn đồ lót đáng , đã trả lời.

 

Chỉ một chữ thôi.

 

Trái tim tôi như bị một móng vuốt sắc nhọn siết chặt từng chút một.

 

"Anh có hôn ấy khi lên giường không?"

 

Tôi lạnh lùng hỏi.

 

Bàn tay đặt trên eo tôi khựng lại.

 

Tôi hất mạnh tay ra, chạy vào nhà vệ sinh.

 

Bữa tối tinh tế và ngon miệng cuối cùng cũng hóa thành những thứ ghê tởm trong bồn cầu.

 

Kỳ nghỉ dự định kéo dài nửa tháng, chúng tôi chỉ ở đó hai ngày rồi quay về.

 

03

 

Sau đó, tôi như biến thành một thám tử, cứng đầu tìm kiếm manh mối trên quần áo của ta.

 

Áo sơ mi không có vết son, cũng không ngửi thấy mùi nước hoa.

 

Mọi thứ đều sạch sẽ.

 

Tôi chẳng tìm gì cả.

 

Nhưng vào một lần ta về muộn, sợi dây vốn bị kéo căng lâu nay đã đứt.

 

Sau một trận cãi vã điên cuồng của tôi, bắt đầu chọn cách lạnh lùng đối xử.

 

Khi nhận ra mình đã biến thành một người vợ đầy oán trách, tôi hoảng sợ.

 

Điều mỉa mai là, lúc đó tôi phát hiện mình có thai.

 

Đây đáng lẽ phải là một tin tức lớn đầy bất ngờ.

 

Tôi từng rất mong muốn có một đứa con, mãi không thể có.

 

Đi kiểm tra ở bệnh viện, cơ thể tôi không có vấn đề gì, cơ thể cũng , chúng tôi vẫn không thể có con.

 

Việc thụ tinh nhân tạo đã đưa ra thảo luận.

 

Tôi đã tiêm hàng trăm mũi, chịu không ít đau đớn.

 

Sau khi phát hiện ngoại , tinh thần tôi rơi vào trạng thái tồi tệ, còn từng bị xuất huyết, tôi không để tâm.

 

Không ngờ rằng, khi sinh linh bé nhỏ mà tôi từng mong chờ xuất hiện, tôi đã không còn muốn đón nhận nó nữa.

 

Tôi không với Hà Cận Chính, tự mình đến bệnh viện thủ thuật thai.

 

Nhưng khi tỉnh lại, tôi cảm giác như linh hồn mình đã bị rút cạn.

 

Lúc này, Hà Cận Chính xuất hiện.

 

Gương mặt tái nhợt, ánh mắt đầy thất vọng.

 

"San San, đây là cách em trả thù sao? Nhưng đứa bé là vô tội..."

 

"Chính vì , tôi càng không thể để nó ra đời. Một đứa trẻ không sống trong thì thật đáng thương."

 

"Hà Cận Chính, chúng ta ly hôn đi."

 

Tôi lặp lại câu này với vẻ mặt vô cảm.

 

"Không, chúng ta không ly hôn."

 

Anh còn kiên quyết hơn cả tôi.

 

04

 

Năm năm trôi qua.

 

Hiện tại, chúng tôi đã chẳng khác gì hai người xa lạ.

 

Người phụ nữ bên cạnh Hà Cận Chính cũng đã thay đổi.

 

Nghe mới là một của học viện múa.

 

Cô ta tràn đầy sức sống, dáng người mềm mại, có vẻ khá thích ta.

 

Đã hơn nửa năm, chưa thay người mới.

 

Lần cuối cùng tôi gặp là mấy ngày trước.

 

Một huống khá buồn .

 

Xe đâm vào xe tôi trên cầu vượt.

 

Có vẻ định đưa nhỏ ra biển, ta mặc một chiếc váy hoa, đội chiếc mũ rộng vành.

 

không biết tôi, vừa xuống xe đã hoảng hốt xin lỗi tôi.

 

"Chị ơi, em xin lỗi, là lỗi của em. Trên xe em định đút đồ ăn cho trai nên ấy bị phân tâm. Anh ấy bị đau dạ dày, sáng nay chưa kịp ăn gì đã ra ngoài..."

 

Cô ta cắn môi, đôi môi phủ son hồng nhạt, gò má trắng nõn ửng lên sắc đỏ khỏe mạnh.

 

trẻ trung, sống , xinh đẹp đến mức khó rời mắt.

 

"Không sao."

 

Tôi về phía Hà Cận Chính, khẽ mỉm .

 

"Thứ năm tuần sau là kỷ niệm 10 năm cưới của chúng ta, ăn một bữa cơm cùng nhau nhé."

 

Ánh mắt Hà Cận Chính vẫn bình thản, nhỏ lập tức tái mặt, tôi rồi cầu cứu , cơ thể tự nhiên dựa sát vào .

 

Giống như một chim nhỏ nương tựa.

 

Nhưng Hà Cận Chính lại khẽ lùi lại như không muốn để lộ điều gì.

 

"Để đưa em về."

 

"Không cần, tôi có việc, không phiền kế hoạch của nữa."

 

Cú va chạm không nghiêm trọng, dây an toàn siết vào bụng tôi khiến tôi lo lắng cho đứa bé.

 

Vừa ngồi vào xe, tôi định đóng cửa thì bị bàn tay của giữ lại.

 

Trên đầu tôi phủ xuống một bóng tối.

 

"San San, em không có gì muốn với sao?"

 

Hà Cận Chính cúi đầu tôi, ánh mắt mịt mờ.

 

"Nói gì?"

 

Tôi giễu cợt hỏi.

 

"Chẳng lẽ muốn tôi phát điên đánh tiểu tam sao?"

 

Tôi khẽ .

 

"Đừng nghĩ tôi ấu trĩ như . Số tiền cho tôi đủ để mua lấy sự bình yên cho rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...