Hôn Nhân Thất Bại – Chương 10

Ba tháng trước, tôi và Tô Diễm chính thức hẹn hò.

 

Trước đó, tôi không tìm người đàn ông nào khiến mình rung .

 

Người thì không hợp ngoại hình, người thì chuyện không ăn ý.

 

Rồi Tô Diễm bất ngờ đề nghị: "Chúng ta thử hẹn hò xem sao."

 

Tôi từ chối ngay lập tức.

 

Anh rất quan trọng với tôi. Vừa là bác sĩ tâm lý, vừa là người trông con mà tôi tin tưởng tuyệt đối.

 

Nếu mất đi , tôi sẽ chịu tổn thất rất lớn, và tôi không muốn mạo hiểm điều đó.

 

Nhưng cuối cùng, tôi không cưỡng lại sự hấp dẫn của .

 

Chúng tôi đã vượt qua giới hạn trong một khoảnh khắc bốc đồng.

 

Rồi lần thứ hai, và lần thứ ba.

 

Tô Diễm trẻ trung, khỏe mạnh, thông minh và biết cách tôi hài lòng.

 

Chúng tôi ngày càng hòa hợp.

 

Tôi đã trải nghiệm niềm vui mà trước đây chưa từng có.

 

Và trong một lần Từ Thịnh bất ngờ đến nhà, vô bắt gặp chúng tôi, tôi đã quyết định cho Tô Diễm một danh phận.

 

"Không sao cả, hẹn hò chứ đâu phải kết hôn. Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn. Cùng lắm thì tôi tiếp tục đào tường," Từ Thịnh .

 

Chuyến đi đến trang trại của Hà Cận Chính bắt đầu vài ngày sau đó.

 

Từ Thịnh cũng đi cùng với lý do "cần tiễn biệt một người quen lâu năm."

 

Dù hai người đã tuyệt giao từ lâu, cái chết bất ngờ của Hà Cận Chính—một thiên tài kinh doanh—khiến ai cũng phải ngậm ngùi.

 

Tại sân bay, trợ lý cũ của Hà Cận Chính đón chúng tôi.

 

"Ông Hà không tổ chức tang lễ. Sau khi hỏa táng, tro cốt gửi về quê, an táng bên cạnh cha mẹ ông ấy."

 

Khi đến nơi, tôi bị choáng ngợp bởi quy mô của trang trại.

 

Có vườn cây ăn quả, cánh đồng, bãi cỏ, chuồng ngựa, thậm chí một hồ nước xanh biếc.

 

Trang trại nằm ở Nam bán cầu, khi Bắc bán cầu vào mùa đông lạnh giá, tôi có thể đưa con đến đây nghỉ ngơi.

 

Xe dừng trước căn biệt thự lớn.

 

Tô Diễm đưa con đi tham quan xung quanh, còn trợ lý dẫn tôi vào thư phòng của Hà Cận Chính.

 

Trong thư phòng, tôi kinh ngạc trước những bức tường dán đầy ảnh.

 

Đó là ảnh cha mẹ và rất nhiều ảnh của tôi.

 

Những bức ảnh từ chuyến tuần trăng mật của chúng tôi, phóng to và treo trang trọng.

 

Khi đó, chúng tôi không có nhiều tiền, hầu như chỉ ăn ở các quán ven đường.

 

Trong một bức ảnh, tôi vừa cầm xiên thịt nướng vừa cầm gậy selfie, trên miệng còn dính tương ớt. Vậy mà Hà Cận Chính không ngại ngần cúi xuống hôn tôi.

 

Những ký ức mà tôi đã quên từ lâu, giờ đây hiện lên sống .

 

"Trí nhớ của ông Hà giảm sút quá nhanh. Trong năm cuối đời, ông ấy chỉ nhớ cha mẹ và chị," trợ lý giải thích.

 

"Nhưng ông ấy đã dặn rằng không phép liên lạc với chị. Để trấn an tâm lý, chúng tôi đã dán những bức ảnh này trong thư phòng. Ông ấy ngồi đây mỗi ngày, cả ngày."

 

Một năm cuối cùng của đời mình, những người mà nhớ đến đều không ở bên cạnh.

 

Tôi chợt nhớ đến lần cuối cùng gặp Hà Cận Chính.

 

Khi đó, tôi đang ngồi trong công viên cùng con , dưới ánh nắng ấm áp.

 

Anh xuất hiện, lặng lẽ tôi và vào xe nôi của con . Đôi mắt đỏ hoe.

 

Sau đó, quay lưng đi.

 

"Tần San, tạm biệt."

 

"Tạm biệt."

 

Tôi lạnh lùng đáp lại, như thể chỉ là một người xa lạ.

 

Tôi nghe tiếng con gọi: "Mẹ ơi!"

 

Quay đầu lại, tôi thấy con bé chập chững bước đến, nụ rạng rỡ trên khuôn mặt bé nhỏ.

 

Tôi cúi xuống bế con bé lên, ôm vào lòng.

 

Hạnh phúc, cuối cùng, cũng chỉ cần như .

 

HẾT

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...