“Ba mẹ chị sợ chị chết nên mới nhận nuôi em về.”
“Nhưng đáng tiếc là chị vẫn sống đến bây giờ.”
Chị : “Nhưng lần này, em sẽ không sống nổi đâu, Diên Diên.”
“Chị định gì?”
Chị không trả lời. Chiếc xe lao đi trong màn tuyết trắng mù mịt…
29
Chỉ là lần này, chị không thể đưa tôi đến cái nơi khủng khiếp từng giam giữ Thẩm Tự như năm đó.
Hôm ở bệnh viện, sau khi nghe Trần Tấn Nam kể tất cả… Tôi đã có sự cảnh giác.
Trước khi đi gặp chị, tôi đã nhắn tin báo trước cho Trần Tấn Nam.
Khi xe của chị vừa dừng lại để giao tôi cho người khác, cảnh sát do Trần Tấn Nam dẫn đến đã ập vào bắt giữ.
Chị điên cuồng, đạp mạnh chân ga, định lao thẳng vào xe .
Tôi tưởng mình sẽ chết tại chỗ.
Nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng, bản năng sinh tồn khiến chị đạp phanh.
Tôi và Trần Tấn Nam chỉ bị thương nhẹ,
Còn chị – bị thương khá nặng, phải đưa đi cấp cứu.
Tôi và xử lý xong vết thương, quay ra nhau – cả hai đều có chút hoang mang, lặng thinh.
Cú va chạm vừa rồi khiến đầu tôi va mạnh.
Rất nhiều ký ức như những mảnh vỡ bỗng ùa về.
Cho đến tận lúc này, tôi mới hiểu toàn bộ sự thật.
Thì ra, tất cả chúng tôi… đều đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Mà cuốn tiểu thuyết đó – chính là bản truyện tổng tài quy tắc ngầm thư ký nhỏ mà tôi từng vô gửi nhầm cho Trần Tấn Nam.
Thế nên mọi thứ mới kỳ lạ đến .
Vì vài hiểu lầm vô lý mà tôi và ly hôn.
Theo kịch bản, tôi sẽ bị chị bán đến “khu công nghiệp đen”, sau đó gặp nam phụ, nam ba, nam tư, nam năm…
30
Nhưng giờ đây, cốt truyện đã thay đổi hoàn toàn.
Tôi vẻ mặt của Trần Tấn Nam, có thể nhận ra cũng biết sự thật kỳ quái này.
“Diên Diên.” Giọng bỗng nghèn nghẹn.
Anh kéo tôi vào lòng: “Sau này em sẽ không gặp bất kỳ nam phụ nào nữa.”
Tôi nghĩ đến những tiết một bị vây quanh bởi cả rổ nam chính trong truyện, hai má không nhịn mà đỏ bừng.
Giờ mạch truyện đã chuyển hướng, mấy nhân vật nam phụ chắc cũng không còn đất diễn rồi.
Còn về cuộc gọi của Thẩm Tự – hoàn toàn là thật.
Anh ấy đã may mắn trốn thoát khỏi nơi đó, vượt biên về nước.
Người nhà họ Thẩm đã đi đón về rồi.
Sau khi trạng của Ôn Ninh ổn định, ta bị cảnh sát đưa đi.
Quá trình điều tra không quá khó khăn.
Ôn Ninh rất nhanh đã khai nhận tất cả những việc mình từng .
Ngoài Thẩm Tự, còn có một vài Trung Quốc đang du học – Thậm chí có cả những hot girl nổi tiếng trên mạng cũng từng bị ta lừa rồi bán lần lượt đến cái nơi đáng sợ kia.
Hóa ra, trong thời gian ra nước ngoài chữa bệnh, ta quen một người đàn ông rất giàu có.
Ban đầu, mục tiêu của gã đàn ông đó chính là ta.
Nhưng vì thể trạng yếu ớt, bệnh tật triền miên, Ôn Ninh may mắn thoát khỏi số phận đó.
Chỉ tiếc, ta vẫn không thoát vòng xoáy tăm tối.
Từ một kẻ suýt trở thành nạn nhân… lại biến thành công cụ giúp tội phạm phạm tội.
Thái độ nhận tội của Ôn Ninh rất thành khẩn.
Sau đó, trong thời gian ở trại giam, từng gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
Cô ta hẳn cũng đã biết—mình chính là nữ phụ ác độc trong cuốn tiểu thuyết đó.
“Diên Diên, chị xin lỗi em. Dù là người chị trong câu chuyện kia, hay là Ôn Ninh hiện tại – Chị đều xin lỗi em. Chúng ta là chị em, vốn không nên trở nên như thế này.”
“Nhưng giờ gì cũng đã muộn. Chị đã tổn thương quá nhiều người…Tất cả đều là tội lỗi do chị tự chuốc lấy.”
“Cứ để chị chuộc tội thay cho nhân vật Ôn Ninh trong truyện kia đi.”
“Diên Diên, chị mong em và Trần Tấn Nam hạnh phúc.”
“Nếu em có gặp Thẩm Tự hay những bị … Hãy thay chị lời xin lỗi.”
“Diên Diên… em có thể tin chị không? Chị thật sự… không tệ như nhân vật trong truyện đâu…”
31
Gần đến giao thừa, công ty của Trần Tấn Nam cũng bắt đầu bước vào kỳ nghỉ Tết.
Mọi người trong phòng thư ký đều nhận thưởng Tết và quà, ai nấy vui vẻ rạng rỡ.
“Diên Diên à, dạo gần đây không biết sếp Trần gặp chuyện vui gì mà tâm trạng tốt ghê luôn á.”
“Đúng đó, chứ mấy năm trước tụi mình sống như bị vắt kiệt .”
“May mà dạo đó cậu nghỉ bệnh, chứ không cũng bị tơi tả rồi.”
“Tổng tài nhà mình khó chịu tới sao?”
“Không phải khó… mà là cực kỳ khó luôn ấy!”
“Cả văn phòng tụi này đều nghi ngờ, có khi nào ảnh bị ‘thiếu ’ không á?”
Tiếng tám chuyện bỗng khựng lại.
Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ thấy Trần Tấn Nam không biết đã đứng ngoài phòng thư ký từ bao giờ.
Mọi người sợ tới nín thở, không ai dám hé răng một lời.
“Thư ký Ôn, vào phòng tôi một chút.”
Giọng nghiêm túc, kiểu công việc rõ ràng. Nói xong liền quay người đi thẳng.
Mấy người trong phòng ai nấy đều tôi với ánh mắt đầy… đồng cảm.
Tôi chỉ có thể đứng dậy, đi theo ra ngoài.
“Diên Diên à, nhớ lanh trí một chút nha, đừng để bị nữa.”
“Đúng đó, ngày xưa ảnh hay nhè cậu ra mà xử ấy.”
“Nhưng mà dạo này tâm trạng ảnh tốt, chắc không quá đâu.”
“Tui còn nhớ hồi đó cậu từ phòng sếp ra mà mặt như mất hết niềm tin sống luôn á…”
Thôi đủ rồi đó mấy bà…
Mặt tôi nóng bừng, đi nhanh ra ngoài, trong lòng thì không nhịn oán thầm: Tên Trần Tấn Nam này… đọc cái fic tôi gửi nhầm bao nhiêu lần hả? Diễn mà cũng ghiền dữ ?!
Tôi đẩy cửa phòng việc bước vào, người đàn ông đang ngồi sau bàn việc.
“Trần tổng.”
“Thư ký Ôn.”
Trần Tấn Nam vẫy tay gọi tôi lại gần.
Tôi bước đến trước mặt , trừng mắt: “Trần Tấn Nam, lại muốn quy tắc ngầm tôi đúng không?!”
Người này khẽ, có phần… bất cần: “Quy tắc ngầm em thì sao? Em chịu không?”
“Không chịu!”
Tôi hừ lạnh, quay đầu bộ như muốn rời đi.
Tên này dạo gần đây đúng là có chút không bình thường.
Chỉ cần bên cạnh tôi xuất hiện bất kỳ người đàn ông nào trông đoan chính chút.
Anh liền nghi ngờ có phải nam phụ thứ hai, ba, bốn xuất hiện rồi không.
Hận không thể nhốt tôi trong nhà không cho gặp ai luôn mới chịu!
“Diên Diên, lại đây.”
Trần Tấn Nam lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Tôi liếc một cái, lập tức sững người.
Là cặp nhẫn cưới chúng tôi từng mua khi đăng ký kết hôn.
Mắt tôi bỗng cay xè: “Trần Tấn Nam…”
Tôi cứ nghĩ, lúc đó hiểu lầm tôi có người khác trong lòng nên đã đem hết đồ của tôi ném đi rồi chứ.
“Lại đây đi, Diên Diên.”
Tôi gắng nhịn nước mắt, bước đến trước mặt .
Trần Tấn Nam nắm lấy tay tôi, lần nữa đeo nhẫn lên ngón áp út.
“Ôn Diên, ba năm ngày cưới vui vẻ. Anh em.”
Mãi đến lúc này, tôi mới sực nhớ… Hôm nay chính là ngày kỷ niệm ba năm chúng tôi đăng ký kết hôn.
“Sau này, ai ai cũng sẽ biết—chúng ta vốn đã là vợ chồng từ lâu.”
“Diên Diên, em là của riêng Trần Tấn Nam . Anh sẽ không để bất kỳ ai có cơ hội tiếp cận em hay thèm khát em.”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Chúng ta đã rời khỏi cái cốt truyện hoang đường đó từ lâu rồi.”
Tôi không kìm trách một câu, tay run run đeo nhẫn lại cho .
“Trần Tấn Nam, có một chuyện… em muốn với .”
“Chuyện gì?”
Tôi ngồi lên đùi , nhẹ nhàng ôm lấy eo .
Lúc cúi mặt định hôn tôi, tôi ghé vào tai thì thầm: “Trần Tấn Nam, thật ra người em thầm trong cuốn nhật ký kia—vẫn luôn là .”
“Em chỉ một mình . Trước kia là . Bây giờ là . Và sau này… vẫn sẽ là .”
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Bạn thấy sao?