Anh không cảm thấy bản thân kém cạnh gì cái gã hay trang điểm, thích mặc đồ màu hồng kia cả.
25
Tôi không nhịn bật chua chát rồi đẩy ta ra.
“Trần Tấn Nam, tưởng tôi là cái máy đẻ giá rẻ chắc?”
“Chị tôi không sinh thì tới lượt tôi sinh thay à?”
“Cái gì mà liên quan đến chị em?”
Trần Tấn Nam bối rối không hiểu gì.
Tôi tức đến bật : “Đúng rồi, không liên quan gì đến chị tôi hết, tất cả đều là do ‘tự nguyện’.”
“Ôn Nhan, em đang hiểu lầm chuyện gì sao?”
“Tôi có thể hiểu lầm gì ?”
“Anh thích chị tôi, chẳng phải là sự thật sao?”
26
“Anh thích chị em?”
Trần Tấn Nam bật như thể vừa nghe một trò lố bịch: “Ôn Nhan, An Cửu bị sốt thì thôi, chứ em cũng sốt theo à?”
“Tôi không sốt, tôi rất tỉnh táo.”
“Thật ra… từ cái đêm chị tôi về nước, tôi đã biết hết rồi.”
“Em biết cái gì?”
“Biết là… thích chị tôi.”
“Chuyện đó hoàn toàn vô căn cứ.”
“Không thích, thì sao cả tối chị ấy nhiều lần như ?”
“Sao lại bối rối, đánh rơi muỗng, đổ cả chén canh?”
Trần Tấn Nam dứt khoát kéo tôi ngồi xuống ghế: “Ngồi xuống đi, sẽ giải thích từng chuyện một.”
“Chẳng có gì để giải thích cả. Chúng ta đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa. Anh cũng không cần giải thích với tôi.”
“Vậy ra, em ly hôn với … chỉ vì em tưởng thích chị em?”
Tôi không gì.
“Anh nghĩ mình cần phải rõ. Anh và chị em — không có bất kỳ quan hệ gì.”
“Không có sao?”
“Anh thừa nhận, hôm đó ở buổi tiệc, có chị em mấy lần.”
“Nhưng là vì bất ngờ và hoang mang, nên mới không kiềm chế ánh mắt.”
“Anh bất ngờ vì điều gì?”
Tôi thật sự không hiểu, chuyện như còn có thể xoay chuyển kiểu gì?
“Anh có một người em thân thiết từ nhỏ tên là Thẩm Tự.”
“Vài năm trước, cậu ấy sẽ sang nước ngoài tìm , rồi sau đó… mất tích.”
“Người đó — chính là chị em. Bọn học đại học cùng nhau.”
Tôi bỗng mở to mắt.
Tôi biết chị từng một người.
Nhưng vì sức khỏe nên hai người chia tay.
Tôi luôn nghĩ người đó chính là Trần Tấn Nam…
“Về sau, có ở nước ngoài lại rằng — Trước khi mất liên lạc, Thẩm Tự và chị em từng có một trận cãi nhau lớn.”
“Cãi nhau xong, Thẩm Tự rời khỏi nhà chị em bằng xe hơi.”
“Và từ đó… mất hết mọi dấu vết.”
“Cảnh sát bên kia cũng không điều tra thêm gì.”
“Ý là… họ nghi ngờ có liên quan đến chị tôi?”
Trần Tấn Nam khẽ gật đầu: “Nhà họ Thẩm từng nghi ngờ. Anh và vài người thân cũng từng nghi ngờ.”
“Sau này họ cử người đi điều tra. Chị em sức khỏe yếu, nửa năm nằm viện một lần. Thật sự không có năng lực án.”
“Anh và chị em chỉ là học đại học, sau đó cũng không liên lạc gì nữa.”
“Vì hôm đó, khi bất ngờ gặp lại, quá ngạc nhiên. Muốn xem trên gương mặt chị ấy… có thể tìm ra chút gì đó không.”
“Thế nên mới thêm vài lần.”
“Còn chuyện rơi muỗng, đổ canh là vì thấy chị em, nên chợt nhớ tới Thẩm Tự.”
Sự mệt mỏi và đau thương không thể giấu trong mắt Trần Tấn Nam.
“Đã bao năm rồi không rõ sống chết… Chúng , những người của cậu ấy, mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy nặng lòng.”
“Trần Tấn Nam… cũng từng nghi ngờ chị tôi sao?”
Tôi không thể tin — rằng chị mình có thể liên quan tới chuyện như .
27
“Trần Tấn Nam.”
Tôi bất chợt nắm lấy tay áo : “Hai năm trước, cái đêm tiệc đón chị tôi về nước, sau khi về nhà lại ra ngoài, có việc gấp… Anh có phải đi gặp chị tôi không?”
Trần Tấn Nam trầm ngâm một lát rồi lập tức lắc đầu: “Không. Sao có thể lén gặp riêng chị em?”
“Lúc đó là mẹ của Thẩm Tự gọi cho , họ nhận một cuộc điện thoại rất kỳ lạ. Họ nghi ngờ có liên quan đến Thẩm Tự, nên nhờ đến một chuyến.”
“Vậy sao lúc đó không cho em biết?”
“Bởi vì bố mẹ Thẩm Tự luôn bảo với bên ngoài là cậu ấy đã định cư ở nước ngoài. Họ không muốn dấy lên những tin đồn xấu xí.”
“Nên chuyện này, chưa bao giờ kể với em.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi như bừng tỉnh.
Thì ra… Tối hôm đó, chính chị tôi cố dối rằng Trần Tấn Nam đã đi gặp chị ấy.
Mọi chuyện sau đó… Cũng đều là do chị dẫn dắt từng chút một, vô hay cố ý khiến tôi hiểu lầm.
Mà tôi thì sao?
Tôi đã vì những áy náy và lòng tin suốt bao năm trời dành cho chị mà tin vào mọi điều chị không chút nghi ngờ…
Tôi vốn dĩ chưa từng nghi ngờ chị ấy.
Nhưng sao chị ấy lại phải đối xử với tôi như ?
Là vì trong lòng vẫn chưa buông Trần Tấn Nam, vẫn còn thích ấy sao?
Vậy thì tại sao lại ở bên Thẩm Tự?
28
Vài ngày sau, An Cửu xuất viện.
Lúc đầu Trần Tấn Nam định đưa hai mẹ con tôi về khách sạn, lại bất ngờ nhận điện thoại từ mẹ Thẩm Tự.
Bà ấy vô cùng kích , rằng Thẩm Tự vừa gọi điện về và bà chắc chắn đó là giọng con trai mình.
Trần Tấn Nam không chậm trễ, lập tức báo cho vài người thân rồi nhanh chóng tới nhà họ Thẩm.
Anh vừa rời đi, tôi cũng nhận điện thoại từ chị .
Chị ấy vừa mới về nước, muốn gặp tôi một lát.
An Cửu đã có ba chăm sóc, tôi cũng không quá lo lắng.
Cẩn thận dặn dò chuyện uống thuốc, tôi liền lên đường đến chỗ hẹn với chị.
Vừa lên xe, chị đã đưa tôi một ly trà sữa, vẫn là vị khoai môn đậu đỏ mà tôi thích nhất.
Ống hút cũng đã cắm sẵn từ trước – rất quen thuộc, rất chu đáo.
Từ nhỏ đến lớn, chị luôn hiểu rõ từng sở thích của tôi.
Dịu dàng, bao dung, luôn thương tôi theo cách âm thầm nhất.
Dường như bù đắp cho những thiếu thốn cảm từ cha mẹ.
“Uống lúc còn nóng đi, trời lạnh rồi, ấm bụng chút.”
Giọng chị vẫn nhẹ nhàng như bao năm qua.
Tôi nhận lấy, vừa uống một ngụm, cổ họng liền nghẹn lại.
“Vì sao ?” Tôi buột miệng hỏi.
Chị hơi khựng lại: “Diên Diên, em gì cơ?”
“Vì sao chị lại lừa em?”
“Em tin chị đến , dựa vào chị như … Sao chị có thể cố ý khiến em hiểu lầm Trần Tấn Nam?”
Khuôn mặt tái nhợt của chị nở ra một nụ méo mó kỳ dị.
“Hóa ra em đã biết rồi à, Diên Diên.”
“Chị à, nếu ấy cũng chị, nếu hai người thật lòng… Em sẵn sàng rút lui.”
“Phải, vì sao ấy lại không thích chị cơ chứ?”
“Vì sao người ấy chọn lại là em, đứa em của chị?”
“Bạn thân nhất của ấy thì chị , còn ấy thì không?”
“Chị…”
Tôi thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.
Ly trà sữa rơi xuống đất, ý thức tôi bắt đầu mơ hồ.
“Diên Diên, chị không muốn em… em đã ly hôn rồi, sao còn quay lại?”
“Thẩm Tự… Thẩm Tự cũng là do chị…”
Tôi cố gắng bấu chặt lòng bàn tay, không muốn rơi vào hôn mê.
Nhưng không thể chống nổi tác dụng của thuốc.
“Phải, là chị đấy, thì sao nào?”
“Nó chị, hứa tất cả vì chị.”
“Chị cũng đã đồng ý cưới nó… chỉ là trước lễ cưới, chị muốn hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng.”
“Chị chỉ muốn ở bên người mình thêm một đêm cuối, mà Thẩm Tự không chịu.”
Tôi chưa bao giờ thấy chị mình như .
Một người luôn dịu dàng, điềm đạm, giờ lại như biến thành ác quỷ.
“Vì sao em lại khỏe mạnh, vì sao em có tất cả những gì chị mơ ước?”
“Diên Diên, em có biết chị ghen tỵ với em đến mức nào không?”
“Chỉ cần nghĩ đến chuyện em và người chị ngủ chung mỗi đêm… Chị phát điên mất!”
“Rõ ràng chị gặp ấy trước! Ai cũng chị hơn em, đẹp hơn em… Vì sao ấy lại chọn em?”
“Chỉ vì chị bệnh? Không thể sinh con sao?”
“Diên Diên, ai cưới ấy cũng , chỉ cần không phải em!”
“Chị à…”
“Đừng gọi chị là chị!”
“Chúng ta vốn không cùng máu mủ gì.”
Bạn thấy sao?