Hôn Nhân Nồng Cháy – Chương 4

Có lẽ… tôi và Trần Tấn Nam thật sự cần phải chuyện một cách rõ ràng.

Cũng giống như người ta . Dù có chia tay, cũng phải chia tay trong minh bạch.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, Trần Tấn Nam đang nửa nằm trên sofa, trông như đã ngủ.

Tôi chậm rãi đi đến trước mặt .

Anh ta nhắm mắt, hơi thở đều đều.

Tôi không kìm , đưa tay muốn nhẹ nhàng vuốt qua hàng chân mày đang khẽ nhíu.

Nhưng Trần Tấn Nam đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi bị kéo vào lòng ta rồi ngay lập tức, những nụ hôn nóng bỏng như vỡ òa trút xuống.

Tôi giãy ra theo bản năng, lúc ấy, men rượu lại ùa lên.

Giống như bị mê hoặc, tôi từ từ nhắm mắt lại.

“Nhan Nhan…”

Trần Tấn Nam nâng mặt tôi lên, nụ hôn ngày càng sâu.

Rõ ràng ta rất mệt, trong mắt còn ánh lên vẻ uể oải.

Vậy mà, chúng tôi vẫn đến hai lần.

Trên người không có mùi nước hoa lạ.

Cổ áo sơ mi sạch sẽ.

Trên cổ cũng không có vết hôn nào.

Chỉ có xương quai xanh là còn in dấu cắn mờ mờ — chính là dấu tôi để lại trong văn phòng hôm đó.

Tôi chạm nhẹ vào dấu răng ấy.

Rồi cúi đầu, lại cắn mạnh thêm một phát.

Trần Tấn Nam đau đến nhíu mày, không hề đẩy tôi ra.

Chỉ càng ôm tôi chặt hơn, lực đạo bên dưới cũng mạnh mẽ thêm.

Khi tất cả kết thúc thì đã là nửa đêm.

19

 Cả tôi và Trần Tấn Nam đều không ngủ .

Vừa trải qua một màn thân mật nóng bỏng,

Mà giờ lại chẳng biết nên mở lời cãi nhau hay tính sổ từ đâu.

“Nhan Nhan, tại sao em lại đột ngột muốn ly hôn?”

Trần Tấn Nam cụp mắt tôi.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong mắt ta ánh lên vẻ tự giễu khó thành lời.

“Là vì người đàn ông em từng thầm sao?”

“Là vì ta đã quay về, đến tìm em rồi, đúng không?”

20

 Trần Tấn Nam cũng chỉ mới biết gần đây.

Thì ra, thời đại học Ôn Nhan từng thầm một người.

Người đàn ông đó rất ưu tú, ưu tú đến mức chẳng dám mở lời tỏ .

Ngay cả trong không gian riêng tư kín đáo nhất.

Cô cũng chỉ dám để lại vài câu mập mờ, úp mở trong trang nhật ký.

Đến tên người ấy… cũng chưa từng viết ra.

Nếu không tận mắt đọc những dòng chữ ấy trong nhật ký của .

Có lẽ Trần Tấn Nam sẽ không bao giờ tin nổi.

Dù sao thì sau khi cưới, bọn họ thật sự đã rất hạnh phúc.

Thế — những dòng tâm sự chân thật, tủi thân và non nớt của tuổi đôi mươi ấy.

Những thương mãnh liệt chỉ dám giấu kín và trút xuống từng nét bút...

Vẫn khiến tim đau nhói.

21

 Tôi Trần Tấn Nam.

Rõ ràng chúng tôi đang ở ngay bên nhau.

Nhưng khoảng cách… lại như thể xa đến tận chân trời.

Tôi từng nghĩ, ta là vì vẫn còn tôi, không muốn ly hôn.

Nên mới vội vã quay về từ Thụy Sĩ.

Hóa ra… không phải .

“Đúng , em từng thầm một người.”

“Em ấy nhiều năm, bắt đầu từ năm hai đại học.”

“Vậy tại sao em lại đồng ý lời cầu hôn của ?”

“Vì em tưởng ấy sẽ không bao giờ thích em.”

“Vì em tưởng… cả đời này tụi em cũng không thể đến với nhau.”

Tôi đẩy Trần Tấn Nam ra, bước xuống giường, mặc lại quần áo.

Tôi không muốn ở cùng dù chỉ một phút.

Cũng không muốn thấy nữa.

“Ôn Nhan…”

“Xin lỗi, vì đến tận bây giờ mới biết mọi chuyện.”

“Nếu sẽ buông tay. Nhan Nhan.”

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi như mưa.

“Ký xong đơn ly hôn rồi gửi cho em.”

“Được.”

22

 Sau khi ly hôn, tôi chọn đi du học nước ngoài.

Đến khi quay về thủ đô vì công việc.

Đã là hai năm sau.

Tôi không ngờ… ngay ngày đầu tiên trở lại thủ đô, đã gặp lại Trần Tấn Nam.

Nhưng cũng chẳng thể trách . Thủ đô rộng lớn, giới tài phiệt lại chằng chịt.

Ai mà biết Trần Tấn Nam nắm trong tay bao nhiêu sản nghiệp?

Khách sạn tôi đang ở hiện tại — đúng là một trong chuỗi khách sạn dưới quyền .

Lúc đầu, tôi và Trần Tấn Nam đều chưa nhận ra nhau.

Là người đi cùng thấy tôi trước.

Rồi thấy đứa bé tôi đang bế — An Cửu.

Có vẻ quá bất ngờ, người đó vô thức gọi tên Trần Tấn Nam.

Khoảnh khắc ta quay đầu lại, tôi bỗng cảm thấy choáng váng một giây.

Nhưng ánh mắt ta rất nhanh đã dời đi.

Gương mặt ấy vẫn điển trai như xưa,

Chỉ là giờ đây lại thêm phần trầm lặng và lạnh lùng, khó gần.

Lúc tôi ôm An Cửu bước vào thang máy,

Loáng thoáng nghe một câu: “Đi thôi, tránh mặt cho yên.”

Là giọng của Trần Tấn Nam.

Lạnh nhạt, không chút cảm .

23

 Đêm đó, thủ đô đổ một trận tuyết rất lớn.

An Cửu vẫn chưa quen khí hậu nơi này.

Ngoài trời thì lạnh, trong nhà thì lại ấm và khô.

 Con bé ham mát, ăn hết một hộp trái cây.

Đến khoảng tám, chín giờ tối thì bắt đầu thấy khó chịu.

Tôi gọi điện xuống lễ tân mượn nhiệt kế.

Quả nhiên — con bé bị sốt.

Tôi thay quần áo cho con, thu xếp mọi thứ rồi bế bé xuống dưới, chuẩn bị đến bệnh viện.

Nhưng vừa ra khỏi thang máy đã đụng mặt Trần Tấn Nam ở sảnh.

Anh tôi một cái, lại An Cửu: “Con bé không khỏe à?”

Tôi gật đầu đầy lo lắng: “Sốt rồi.”

Trần Tấn Nam không gì, chỉ đưa tay ra bế lấy An Cửu đang mềm nhũn trong vòng tay tôi.

“Tuyết rơi lớn thế này, khó bắt xe. Để đưa hai người đến bệnh viện.”

An Cửu uể oải khóc nấc trong lòng ta, tôi cũng không còn tâm trí bận tâm chuyện khác nữa.

Chỉ có thể để ta ôm con ra xe.

Đến bệnh viện, lại là một trận hỗn loạn.

An Cửu sốt đến mức mê man, cứ nắm chặt tay tôi gọi: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”

“An Cửu ngoan, sắp khỏi rồi. Ngoan nào, tiêm xong là hết sốt liền…”

Tôi đau lòng đến mức muốn khóc.

Nghĩ tới ông bố “trời đánh” của nó lại thấy giận bốc lên đầu.

Ra nước ngoài chỉ lo hú hí với vợ, con thì vứt cho tôi — cái người “mẹ nuôi” bất đắc dĩ.

Nếu không vì An Cửu quá ngoan, quá đáng , tôi đời nào chịu cái bình phong này chứ!

“Bố nó đâu?”

“Chắc đang hú hí ở đâu rồi.” Tôi chẳng thèm ngẩng đầu.

Trần Tấn Nam cau mày tôi: “Ôn Nhan?”

Lúc này tôi mới sực tỉnh, theo phản xạ định giải thích, An Cửu lại khóc ré lên.

Tôi đành ôm bé dỗ dành tiếp.

Trần Tấn Nam không gì, đứng dậy ra ngoài.

Thật ra — An Cửu không có mẹ.

Nó là kết quả của một ca mang thai hộ mà bố nó thực hiện ở nước ngoài.

Mà bố nó… lại là gay.

Thích đàn ông, còn là đàn ông châu Á.

Thế nên An Cửu là con lai Đông – Tây,

Tóc đen, mắt xanh, xinh đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.

Chờ đến khi bé hạ sốt hoàn toàn, trời cũng đã khuya.

Tôi thấy con ngủ ngon lành mới yên tâm ra ngoài.

Nhưng vừa mở cửa phòng bệnh.

Trần Tấn Nam liền giữ lấy cổ tay tôi, ép tôi vào tường.

“Ôn Nhan, vừa tra cái gã ngoại quốc đó rồi.”

 “Chẳng có gì đặc biệt.”

“Không cao bằng , không to bằng , cũng không ‘khỏe’ bằng . Hay là em thử quay lại với một lần xem?”

Thật ra Trần Tấn Nam còn nhẹ nhàng lắm rồi.

 Bố ruột của An Cửu đâu chỉ là không cao to bằng .

Anh ta còn giống như một xinh đẹp, mảnh mai và mềm yếu hơn cả tôi.

“Hay là… mình cũng sinh một bé đi. Chắc chắn sẽ xinh hơn nhóc lai kia.”

Ánh mắt Trần Tấn Nam dán chặt lấy tôi, rực cháy như có lửa.

Anh ta vốn đã rất cao, giờ sau hai năm… lại càng mang khí thế khiến người ta không dám thở mạnh.

Tôi hơi ngơ ngẩn — ký ức bất chợt ùa về.

Thật ra, hồi còn là vợ chồng… chúng tôi từng có những tháng ngày cuồng nhiệt đến mức chẳng biết ngại là gì.

Nhiều khi tôi từng không thể tin nổi.

 Tôi mà lại có thể cùng một người đàn ông nghiêm túc, lạnh lùng như Trần Tấn Nam, sống kiểu… không biết xấu hổ như thế.

“Anh lấy gì đảm bảo là sẽ sinh con ?”

“Với lại… là con một của nhà họ Trần. Ba mẹ chắc chắn cũng muốn có cháu trai để nối dõi chứ gì?”

Dù sao thì… nhà người ta đúng là có cả núi vàng núi bạc chờ thừa kế.

“Anh không phân biệt trai hay . Anh chỉ nghĩ, nếu là con giống em, chắc chắn sẽ rất đáng .”

Trần Tấn Nam vén lọn tóc xoăn rối bên tai tôi, ánh mắt dịu dàng không giấu nổi ý đồ rõ ràng: “Em có muốn… suy nghĩ lại không?”

24

 Lúc nãy thời gian gấp gáp, Trần Tấn Nam chỉ kịp tra vài thông tin cơ bản về người đàn ông đó.

Nhưng có thể chắc chắn một điều — Ôn Nhan và người kia chưa đăng ký kết hôn, vẫn còn độc thân.

Còn bé kia, đã hơn hai tuổi.

Rõ ràng không phải con ruột của Ôn Nhan.

Trong lòng bắt đầu dấy lên nghi ngờ — người đàn ông đó… chưa chắc đã là người Ôn Nhan từng thầm .

Gu thẩm mỹ của hình như không phải kiểu đó.

Mà nếu tên kia có thể, thì tại sao Trần Tấn Nam lại không?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...