Tôi khung trò chuyện rất lâu, rất rất lâu.
Cuối cùng, chỉ nhắn lại một câu: “Chị bảo trọng.”
Chị không nhắn lại nữa.
Sau khi máy bay của Trần Tấn Nam hạ cánh ở Thụy Sĩ, ta lập tức gọi cho tôi.
Cùng lúc đó, tôi cũng thấy bài đăng mới nhất của chị.
Địa chỉ IP – cũng là Thụy Sĩ.
12
Chắc hai người họ… cùng một chuyến bay rồi.
Giọng Trần Tấn Nam qua điện thoại vẫn ấm áp.
Y như một người chồng đang quan tâm vợ bình thường.
Không nghe ra bất kỳ điểm bất thường nào.
Chỉ là… trong điện thoại, tôi nghe loáng thoáng một giọng phụ nữ.
Rồi đang bận việc, kết thúc cuộc gọi.
13
Vài hôm sau, buổi tối, chị đột nhiên gửi đến mấy đoạn ghi âm.
“Nhan Nhan, em nhường cho chị một lần không?”
“Từ nhỏ đến lớn, chị luôn nhường em, luôn bảo vệ em. Lần này… em nhường chị một lần thôi, không?”
Giọng chị như đang say, nghèn nghẹn như muốn khóc.
Tôi chết lặng, chỉ nhắn lại: “Nhường cái gì cơ?”
Rất lâu sau, chị mới gửi thêm một tin nhắn: “Nhan Nhan, xin lỗi.”
Xin lỗi vì điều gì?
Tôi không muốn nghĩ.
Nhưng ở Thụy Sĩ lúc này, có lẽ đang diễn ra một màn “gương vỡ lại lành” cảm lắm.
Mà tôi, lại không kiềm lòng, gửi một tin cho Trần Tấn Nam: “Anh đang gì ?”
“Nhan Nhan, đợi một chút. Anh đang bận.”
Tôi không trả lời nữa.
Mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, thấy có cuộc gọi video từ .
Tôi gọi lại.
Giọng Trần Tấn Nam vẫn ôn hòa như mọi khi.
Tôi lại không kìm mà bùng nổ: “Trần Tấn Nam, trong mắt , tôi là con ngốc đúng không?”
“Lừa tôi như , vui lắm hả?”
“Tôi muốn ly hôn. Đợi về nước, mình lập tức ly hôn!”
“Nhan Nhan, em sao thế?”
Anh ta còn chưa xong, tôi đã dứt khoát cúp máy.
Anh ta gọi lại ngay.
Tôi cắn răng không nghe, rồi chặn hết toàn bộ liên lạc.
14
Đêm đó, tôi ngồi trên giường rất lâu.
Nhìn chăm chăm vào tấm ảnh cưới treo đầu giường.
Từng có lúc, tôi với thân: Nếu không thể có thật nhiều , thì tôi phải có thật nhiều tiền.
Tôi rất Trần Tấn Nam.
Nhưng nếu trái tim ta đã có người khác.
Vậy thì tôi không cần nữa.
Nghĩ đến cảnh ta ở Thụy Sĩ sâu nghĩa nặng với chị tôi.
Còn tôi thì bị xem như con ngốc…
Tôi thấy vừa đau, vừa không cam lòng.
Thế nên, tôi quyết định phải xài tiền của cho thật đã.
Sáng hôm sau, sau khi dọn dẹp lại cảm , tôi gọi cho thân nhất của mình.
“Nhan Nhan, đợi đó, tao sẽ sắp cho mày nguyên 18 trai mẫu!”
“Tao đảm bảo khiến mày vui đến mức không còn nhớ cái ông già Trần Tấn Nam kia là ai!”
“Phải đẹp trai hơn ta.”
“Tuyệt!”
“Còn phải body đẹp hơn, cao hơn, giỏi hơn nữa.”
“Chuẩn bài luôn!”
Buổi chiều, tôi cùng thân lao tới trung tâm thương mại bung lụa mua sắm điên cuồng.
Tôi còn dùng thẻ của Trần Tấn Nam mua tặng một chiếc túi hàng hiệu.
Cuối cùng, chúng tôi mang theo cả đống chiến lợi phẩm trở về.
Tối đến, chuẩn bị đi bar, tôi đã chuẩn bị sẵn chiến bào cho tôi từ trước.
Chỉ là, sắc mặt ấy có chút do dự: “Nhan Nhan, nếu chồng mày biết tao tiếp tay hoại… có vặn cổ tao không nhỉ?”
“Mày nghĩ nhiều rồi.”
Tôi nhấc miếng vải bé tí ti kia lên, giễu: “Anh ta sẽ chẳng quan tâm đến tao đâu.”
“Vậy… hai người cãi nhau à? Hay là… ta gì có lỗi với mày?”
Cô ấy bắt đầu lo lắng hỏi han.
“Đừng nhắc tới ta nữa, Nhược Nhược.”
“Được , không nhắc! Mau thay đồ makeup đi, tối nay mình phải quẩy tới bến!”
Tôi thay váy bước ra, khiến thân đến sững người: “Tại sao tao không phải đàn ông nhỉ?!”
“Cái này… có quá hở không ta?”
Tôi kéo nhẹ phần cổ áo khoét chữ V sâu hun hút, vẫn thấy hơi không quen.
“Mày đang ban phúc cho nhân loại đó!”
Bạn tôi giục tôi trang điểm: “Nhanh nào chị đẹp, tối nay chị phải oanh tạc nhất sàn đấu!”
Trên đường đến quán bar, tôi mượn điện thoại của Nhược Nhược.
Chúng tôi quen nhau nhiều năm, ấy cũng có kết với chị tôi.
Con người ta đúng là tự rước đau lòng.
Tôi ảnh đại diện của chị, một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhấn vào.
Chế độ xem bài đăng trong 1 tháng.
Bài gần nhất là từ tuần trước.
Không có bài đăng tôi từng thấy hôm đó.
Có lẽ sau cuộc gọi với tôi, chị đã xóa đi rồi.
Nhưng những chuyện đó… giờ không còn quan trọng nữa.
Tôi lại nhớ đến ánh mắt Trần Tấn Nam chị.
Cái ánh mắt ấy.
Muốn kìm nén, lại không kìm .
So với ánh trực diện, còn khiến người ta đau hơn.
Thôi .
Tôi trả lại điện thoại cho .
Thứ gì phải giành giật mới có… vốn dĩ chẳng đáng để giữ.
Tôi tưởng mình đã buông bỏ .
Nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu khó chịu.
Vậy nên, một đứa không hay uống rượu như tôi, đêm đó… đã nốc liền mấy ly.
15
Người ta bảo rượu có thể tê liệt mọi cảm .
Nhưng rõ ràng tôi đã say rồi, đầu óc vẫn chỉ toàn nghĩ về Trần Tấn Nam.
Những người mẫu nam trước mặt.
Không ai cao bằng , không ai đẹp trai bằng .
Không ai có khí chất như , sạch sẽ như .
Ngay cả cơ bụng cũng không đẹp và săn chắc như .
Điện thoại của Nhược Nhược vang lên như tiếng chuông gọi hồn.
Cô ấy lảo đảo đứng dậy đi nghe.
Còn người mẫu nam đẹp trai nhất thì nhân cơ hội ngồi xuống cạnh tôi.
“Chị ơi, tâm trạng chị không tốt à?”
“Em uống với chị vài ly nhé.”
Một cậu trai tầm hai mươi mấy, ánh mắt vẫn còn trong trẻo, chân thành.
Cũng vì mà không khiến người ta thấy phản cảm.
Tôi cụng ly với cậu ta.
Tiếng nhạc sàn sôi vang lên, đám trai trẻ tuổi ùa cả vào sàn nhảy.
Tôi vẫn ngồi yên, cậu ấy cũng không rời đi.
Hai chúng tôi trò chuyện đôi ba câu lơ đãng.
Cho đến khi Nhược Nhược quay trở lại, vẻ mặt cực kỳ kỳ quái.
Tôi còn định hỏi sao đi nghe điện thoại mà lâu thế.
Thì… đập vào mắt tôi là gương mặt lạnh như băng của Trần Tấn Nam.
Không phải ta đang công tác ở Thụy Sĩ, bảo là đi ít nhất năm ngày sao?
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi?
16
Nhược Nhược cúi đầu đứng nép qua một bên, không dám hé miệng.
Sau lưng Trần Tấn Nam là hơn chục vệ sĩ mặc vest đen.
Một nhóm người khí thế hừng hực như vừa bước vào, lập tức náo loạn cả quán.
Tiếng nhạc chợt tắt hẳn.
Những người còn đang điên cuồng nhảy múa cũng dừng hết lại.
Đều ngơ ngác quay đầu về phía khu VIP.
Quản lý hộp đêm toát mồ hôi chạy tới.
Vừa cẩn thận xin lỗi Trần Tấn Nam.
Vừa lạnh mặt quát thằng người mẫu đang ngồi cạnh tôi: “Còn không mau cút!”
Cậu trai hình như bị dọa sợ, hoảng loạn đứng dậy rời đi.
“Không đi!”
Tôi chỉ vào cậu ta: “Cậu ngồi lại đây với tôi!”
Ánh mắt Trần Tấn Nam tối sầm: “Ôn Nhan.”
Tôi trừng mắt , vành mắt đỏ hoe: “Anh dựa vào đâu mà quản tôi?”
“Trước khi quản người khác, sao không quản tốt bản thân mình đi?”
Tôi gào xong câu đó, nước mắt đã tuôn ra không kiểm soát.
17
Trần Tấn Nam bước đến trước mặt tôi: “Ôn Nhan.”
Giọng ta dịu đi một chút, tay cũng vươn ra định lau nước mắt cho tôi.
Nhưng tôi vung tay gạt phăng.
Anh ta cũng không nổi giận, chỉ cởi áo vest khoác lên người tôi.
“Đừng lo cho tôi.”
Tôi lại đẩy tay ra, ném áo sang một bên.
Rồi xách túi đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.
“Ôn Nhan…”
“Tờ đơn ly hôn để trên bàn trong phòng việc của , đơn xin nghỉ việc cũng gửi vào email rồi.”
Rượu đầu tôi đau như búa bổ, buồn nôn.
Nhưng điều tôi sợ hơn cả là — tôi sẽ khóc trước mặt Trần Tấn Nam.
Tôi sợ cái vỏ bọc mình gắng gượng xây dựng,
Chỉ vì một câu của ta mà sụp đổ hoàn toàn.
“Những chuyện này chờ em tỉnh rượu rồi .”
Trần Tấn Nam giữ chặt cổ tay tôi, lại khoác áo lên người tôi một lần nữa: “Bây giờ, về với trước đã.”
“Tôi không về. Tôi rồi, đừng quản tôi, nghe không hiểu à?”
Tôi dồn hết sức đẩy ra.
Sắc mặt Trần Tấn Nam dần trầm xuống: “Ôn Nhan, rốt cuộc em đang loạn cái gì ?”
18
Về tới khách sạn, tôi cởi áo vest, đi thẳng vào phòng tắm.
Tôi ở trong đó rất lâu.
Dòng nước lạnh khiến tôi dần tỉnh táo lại.
Bạn thấy sao?