“Có chứ, lát nữa tiện đường ghé chọn một món là .”
Cuối cùng, ta cùng tôi chọn một chiếc vòng cổ ngọc trai Úc cực kỳ xinh xắn.
Chị tôi mê nhất là ngọc trai.
“Chị có làn da trắng, khí chất tao nhã, hợp với ngọc trai nhất luôn.”
Tôi vừa với vẻ hào hứng, lại vừa thở dài: “Không như em, đứng cạnh chị là thấy phèn thấy rõ luôn á…”
Trần Tấn Nam nhàn nhạt liếc tôi một cái: “Mỗi người có nét riêng, em cũng đừng tự hạ thấp mình.”
“Trần Tấn Nam!”
Tôi tức đến trừng mắt.
Ngoài lúc lên giường ra, ta đúng là… không biết dỗ ai bao giờ!
08
Vì ghé mua quà nên tôi với Trần Tấn Nam đến muộn một chút.
Khi chúng tôi tới nơi, mọi người đã có mặt đầy đủ.
Vừa đẩy cửa bước vào, chị tôi đã đỏ hoe mắt đứng bật dậy: “Nhan Nhan!”
Chị ôm lấy tôi, rồi ánh mắt dần dần rơi lên người Trần Tấn Nam.
Chị mỉm khẽ khàng, vẫn đẹp dịu dàng: “Đây là Trần đúng không?”
“Chị, chị cứ gọi ấy là Tấn Nam là rồi. Tấn Nam, đây là chị em – Ôn Ninh.”
Tôi nhanh chóng giới thiệu, ánh mắt vui vẻ hai người tôi thương nhất.
Trần Tấn Nam Ôn Ninh thật lâu mới cất tiếng chào: “Chào chị.”
Chị lại khựng lại một chút, trông như sắp khóc đến nơi.
Tôi bỗng cảm thấy không khí có gì đó là lạ.
Mẹ thì đã kéo ghế: “Thức ăn sắp dọn lên rồi, ngồi vào ăn trước đi.”
Tôi ngồi cạnh Trần Tấn Nam.
Anh ta xuất thân trâm thế phiệt, giáo dưỡng rất tốt.
Nhà họ Trần có quy tắc: “Ăn không , ngủ không trò chuyện.”
Phép tắc của ta trên bàn ăn thì không chê vào đâu .
Thế mà tối nay, ta đổ muỗng canh.
Rồi lại lóng ngóng vương vãi cả phần canh múc cho tôi.
Tôi nhận ra đang thất thần, chẳng hiểu tại sao.
Cho đến khi ánh mắt lại một lần nữa vô thức dừng trên khuôn mặt chị tôi.
Có lẽ là trực giác phụ nữ… khiến tôi bắt đầu nghi ngờ.
Tôi quay sang chị.
Nhưng chị lại tránh ánh mắt tôi, chỉ cúi đầu thật nhẹ.
09
Tối đó về nhà, tôi vẫn không nhịn mà lên tiếng hỏi Trần Tấn Nam: “Lúc ăn cơm, em thấy chị em mấy lần liền… Hai người từng quen nhau à?”
Trần Tấn Nam liếc tôi: “Chỉ là cùng trường.”
Lòng tôi khẽ run lên, vừa định hỏi tiếp thì…
Điện thoại ta đột ngột reo.
Trong lúc nghe máy, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi đến ngay.”
“Nhan Nhan, em cứ ngủ trước đi, không cần chờ .”
Tôi mặc vest chuẩn bị rời nhà,
Cuối cùng không nhịn nữa: “Trần Tấn Nam, giờ này rồi, có chuyện gì gấp đến mức phải đi ngay ?”
Anh vừa cài nút áo, vừa bước đến hôn nhẹ lên trán tôi: “Có chút việc gấp, em ngủ đi, ngoan.”
“Không đi không? Em muốn ở nhà với em.”
Tôi siết chặt eo ta, nũng.
Trần Tấn Nam thấy tôi nũng, ánh mắt cũng dịu lại.
Nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra: “Nghe lời, xử lý xong sẽ về ngay.”
“Trần Tấn Nam…” Tôi khẽ gọi tên .
Anh ta đi tới cửa, lại bất ngờ dừng chân, ngoái lại tôi.
10
Có lẽ là ánh đèn trong phòng quá dịu dàng.
Cái của ta cũng ấm áp đến mức khiến tôi muốn chìm vào.
Tôi mỉm với : “Anh lái xe cẩn thận nhé, đừng để em lo.”
“Ừ.”
“Đi đi, em ngủ trước đây.”
Nói rồi tôi nằm xuống.
Chốc lát sau, đèn phòng tắt hẳn.
Tiếng cửa khép vang lên thật nhẹ.
Tiếng bước chân của cũng dần xa.
Cuối cùng… là một khoảng lặng hoàn toàn.
Tôi cố nhắm mắt ngủ.
Nhưng khi Trần Tấn Nam không ở nhà, cả người tôi như mất hồn.
Bình thường giờ này, hoặc là đang quấn lấy tôi.
Hoặc tôi đã ngủ trong vòng tay .
Việc ra ngoài giữa đêm như thế này — hiếm khi xảy ra.
Lòng tôi bắt đầu rối tung lên.
Tôi cầm điện thoại lên, mở WeChat, định lướt chút cho quên đi.
Và rồi tôi thấy… một tiếng trước, chị đăng một bài.
Hình là sợi dây chuyền ngọc trai tôi và Trần Tấn Nam cùng nhau chọn tối nay.
Cùng một tấm ảnh chụp chung thời sinh viên.
Dòng trạng thái: “Ký ức vẫn còn đuổi kịp.”
Tôi ngơ ngẩn bấm vào tấm hình.
Ngay lập tức nhận ra người đứng ở giữa – chính là Trần Tấn Nam.
Lúc ấy họ vẫn còn học đại học, độ tuổi đẹp nhất.
Chị mặc váy trắng, tóc đen, nụ trong trẻo dịu dàng.
Còn Trần Tấn Nam… cũng tươi đến chói mắt.
Tôi kết hôn với ta gần một năm rồi.
Mà chưa từng thấy ta vui đến .
Lòng tôi chua xót đến mức nghẹn thở.
Phải mất một lúc, tôi mới miễn cưỡng thoát ra khỏi WeChat.
Tôi từng nghĩ cưới Trần Tấn Nam là bước ngoặt cuộc đời mình.
Vì từ nhỏ, ba mẹ luôn lạnh nhạt với tôi, chẳng thương tôi bao giờ…
Nhưng rồi tôi vẫn lớn lên một cách vô tư vô lo.
Học đại học, tìm một công việc không tệ.
Người đàn ông tôi thầm nhiều năm lại bất ngờ cầu hôn tôi.
Nhưng giờ nghĩ lại, tất cả cứ như một giấc mơ hư ảo.
Chị từng kể với tôi.
Hồi đại học chị từng quen một người trai, điều kiện gia đình rất tốt.
Nhưng chị có vấn đề về sức khỏe, khó mang thai.
Gia đình bên ta luôn bất mãn chuyện đó.
Sau này chị ra nước ngoài.
Hình như hai người cũng chia tay rồi.
Vậy nên... người trai năm đó..
Có phải chính là Trần Tấn Nam?
11
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo tôi ra khỏi chuỗi suy nghĩ hỗn loạn.
Tôi vội vã nghe máy, cứ ngỡ là Trần Tấn Nam, theo bản năng cất tiếng: “Trần Tấn Nam…”
Nhưng trong điện thoại lại là giọng dịu dàng của chị: “Nhan Nhan, Trần Tấn Nam… không có ở nhà à?”
“Anh ấy vừa ra ngoài rồi.”
Tôi hít mũi một cái, vẫn không kìm , giọng mang theo chút nghèn nghẹn.
“Nhan Nhan, vừa nãy chị không khỏe. Mẹ mới nghĩ đến chuyện hỏi Tấn Nam xem có quen bác sĩ nào không…”
Không biết vì sao, xung quanh tôi bỗng như rơi vào tĩnh lặng.
Vốn chỉ là suy đoán trong lòng, mà giờ… câu trả lời như hiện ra rõ ràng trước mắt.
Trần Tấn Nam vội vã ra ngoài ban nãy – là vì chị không khỏe.
“Nhan Nhan, em khóc đấy à?”
“Đừng suy nghĩ lung tung. Chị… chị dù thế nào cũng sẽ không giành với em đâu…”
Tôi không nhớ rõ cuộc gọi kết thúc thế nào.
Chị còn gì, tôi cũng chẳng nghe vào nữa.
Không biết từ lúc nào, tôi thiếp đi trong mơ hồ.
Lại bị tiếng trong phòng ngủ đánh thức.
Là Trần Tấn Nam đã về, đang thu dọn hành lý.
“Anh em thức giấc à?”
Anh dừng tay, bước lại bên giường.
Như mọi lần cúi xuống định hôn tôi.
Tôi lại đẩy ra.
Trần Tấn Nam hơi sững người: “Nhan Nhan?”
“Anh định đi đâu?”
“Đi công tác đột xuất. Phải bay sang Thụy Sĩ, cùng lắm là năm ngày sẽ về.”
“Đi một mình à?”
Trần Tấn Nam bật : “Còn có mấy trợ lý và lãnh đạo nữa.”
“Là việc công ty?”
“Tất nhiên rồi.”
Anh xoa nhẹ mặt tôi: “Ở nhà ngoan, chờ về nhé.”
“Còn nữa, em muốn quà gì…”
Tôi không đợi xong, đột ngột ôm chặt lấy : “Chồng ơi…”
Trên người không có mùi lạ,
Chỉ có mùi nước cạo râu dịu nhẹ quen thuộc.
Khiến trái tim đang hoang mang của tôi phần nào bình ổn lại.
“Sao thế?”
Anh hôn lên má tôi một cái, mỉm dịu dàng: “Biết nũng ghê cơ.”
“Em có thể đi công tác với không?”
“Lần này không , lịch trình gấp quá.”
“Vậy… thôi .”
“Chờ về, cũng có chuyện muốn với em.”
Anh ta liếc đồng hồ: “Nhan Nhan, ngủ thêm một chút đi. Anh phải đi rồi.”
Tôi kéo khóa vali, rời khỏi phòng.
Nằm xuống lại mà trong đầu cứ văng vẳng bài đăng WeChat của chị.
Trần Tấn Nam không phủ nhận từng quen chị.
Nhưng, bọn họ chỉ là cùng trường? Hay… từng có một mối quan hệ khác?
Chụp ảnh cùng, chắc là phải thân thiết lắm mới chụp.
Năm đó, Trần Tấn Nam… có từng thích chị không?
Có phải vì thế mà tối qua mới thất thần như ?
Tôi không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Đúng lúc này, chị lại gửi tin nhắn đến: “Nhan Nhan, chị bay về Thụy Sĩ hôm nay. Em đến tiễn chị nhé?”
Tôi chằm chằm vào dòng tin nhắn ấy, chỉ thấy máu toàn thân đông cứng lại.
Trần Tấn Nam đột ngột sang Thụy Sĩ.
Chị cũng sang Thụy Sĩ.
Tối qua… họ hẹn trước rồi sao?
Vậy vừa nãy còn bịa chuyện công ty gì?
Tôi là thư ký của , nếu thật là việc công, tại sao không thể cho tôi đi cùng?
Khi trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ.
Nó sẽ như cỏ dại mùa xuân, bốc cháy lan khắp đồng không kịp kiểm soát.
Có lẽ vì tôi không trả lời, chị lại gửi thêm một tin: “Nếu em không muốn gặp chị, thì coi như chị chưa gì nhé…”
Bạn thấy sao?